Ánh mắt Hạ Phồn Dịch đột nhiên trầm xuống.
Cậu chỉ bằng vài bước liền đi đến cạnh Nhan Thời Oanh, cậu cẩn thận đỡ cô dậy, sau khi xác nhận tình trạng của cô mới ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn nhóm người trước mặt.
"Ai cho phép các người vào đây?"
Thanh âm cực kì lạnh lẽo, khiến ai nghe thấy đều như thể rơi vào động băng.
Tưởng Nhược Đồng không tiếp tục im lặng nữa, nàng ta tiến lên một bước, kiêu căng ngẩng đầu, "Là tôi"
Nhìn người đến là Hạ Phồn Dịch, Tưởng Nhược Đồng một chút cũng không sợ hãi, ngược lại càng thêm trấn định tự nhiên.
Tưởng gia nhà nàng có gốc gác chính trị, ông nội nàng là tướng lĩnh về hưu, nàng là đứa cháu gái được ông yêu thương nhất, chỉ vì bình thường nàng không thích rêu rao cho nên trừ mấy người bạn thân thiết, có rất ít người biết được thân phận của nàng.
Hạ gia và Tưởng gia là thế giao, họ rất vừa lòng về nàng, từ lâu đã có ý định muốn kết thân với nhà nàng.
Nếu sau này không có gì ngoài ý muốn, nàng hẳn sẽ kết hôn với Hạ Phồn Dịch.
Việc này Hạ Phồn Dịch cũng biết rõ, cho nên sau khi chủ động ra mặt, nàng một chút cũng không lo lắng Hạ Phồn Dịch sẽ đứng về phe đối lập mình.
Lúc này, Hạ Phồn Dịch lại nói, "Cô nói hết tên những người này cho tôi, chuyện này tôi sẽ báo cho phòng giáo vụ giải quyết"
Tưởng Nhược Đồng vừa nghe liền hiểu được ý của cậu, cậu định xem chuyện này như ẩu đả đánh nhau mà báo cáo lên trên, điều đó khiến sắc mặt nàng lập tức thay đổi.
Nữ sinh bên cạnh vẫn chưa biết gì, căm giận bất mãn nói, "Hạ Phồn Dịch, tại sao anh không hỏi xem Nhan Thời Oanh đã làm gì?"
Bị chỉ đích danh Nhan Thời Oanh dựa người trên tường, lộ ra một nụ cười ảm đạm, "Cả tôi còn không biết các người tìm tôi để làm gì nữa kìa"
Trong lòng lại nghĩ, xem như cô biết vì sao lại thấy Tưởng Nhược Đồng quen mắt rồi.
Nghe được giọng của Tưởng Nhược Đồng cô liền nhớ ra, khi vừa vào Thánh Bạc, có mấy người không hề cố kỵ thẳng mặt trào phúng mình, trong đó cũng có Tưởng Nhược Đồng.
Tuy không biết giữa họ trước đây có gút mắc gì, nhưng đã có Hạ Phồn Dịch ra mặt, cô cực kì vui mừng, nhẹ nhõm để cậu xử lý.
Nhìn thái độ hôm nay của cậu liền biết, sự áy náy của Hạ Phồn Dịch dành cho cô vẫn chưa mất hết, vừa lúc Tưởng Nhược Đồng lại mang theo những người này đánh ngay vào vết thương kia.
Cô chỉ cần đúng lúc giả vờ nhu nhược một chút là có thể khiến Hạ Phồn Dịch cam tâm tình nguyện ra mặt giúp mình.
Tưởng Nhược Đồng quả nhiên bị thái độ của Hạ Phồn Dịch chọc giận, thù hận từ người Nhan Thời Oanh lập tức bị dời sang Hạ Phồn Dịch, hai người bắt đầu cãi nhau kịch liệt.
Trong cuộc cãi vã thỉnh thoảng nhắc đến mấy từ như tổ biên đạo, Vương Lạc Lạc, thêm nhân vật, đổi vai diễn...!Nhờ đó Nhan Thời Oanh rất nhanh liền đoán được, hẳn nàng ta trong lúc vô ý đã nghe được gì đó trong tổ biên đạo.
Nhan Thời Oanh suy nghĩ một chút, lập tức nhớ đến lúc đầu, khi đến tổ biên đạo nhận kịch bản, thật sự có một người tên Vương Lạc Lạc nói vài câu linh tinh như cô rất phù hợp với một nhân vật nào đó, hơn nữa còn có người đe dọa nàng ta không được sửa kịch bản nữa.
Cô vốn cho rằng đó chỉ là một khúc nhạc đệm không đáng nhắc đến, không ngờ có một ngày sẽ thành tai họa.
Nhưng Nhan Thời Oanh xác thật không muốn tranh vai nữ chính với Tưởng Nhược Đồng, tuy rằng nữ chính sẽ có cực nhiều cảnh diễn phối hợp với Hạ Phồn Dịch, Việt Tu Ninh.
Nhưng nếu vậy, tiếp theo đây cô sẽ không tiện đồng thời công lược hai người họ vì luôn ở cạnh nhau tập luyện, thời gian dài sẽ dễ dàng lòi.
Hiện tại, tầm quan trọng của nhân vật cô sắm vai vừa vặn, không quá lép vế lại có cảnh đóng chung nhất định với nam chính.
Cô còn hy vọng Tưởng Nhược Đồng trực tiếp làm lớn chuyện đến tổ biên đạo, để bên đó từ bỏ ý định thêm nữ chính.
Khi cô đang thờ ơ lạnh nhạt lắng nghe, Tưởng Nhược Đồng lại mở miệng, "Vậy anh hỏi cô ta xem, Tần Thư Dao có phải là bạn thân của cô ta không?"
Nhắc tới Tần Thư Dao, Hạ Phồn Dịch và Nhan Thời Oanh đều lập tức ngẩn người.
Cậu nhìn Nhan Thời Oanh, sau đó giúp cô nói, "Đúng vậy"
"Sao còn không phải được", Tưởng Nhược Đồng cười lạnh, "Khoảng thời gian trước đây, Huyên Huyên thấy Vương Lạc Lạc luôn đi chung với Tần Thư Dao, mấy ngày nay nàng ta liền nói muốn thêm nữ chính.
Anh nói xem, nếu Nhan Thời Oanh không ở bên trong động tay động chân, ai mà tin được chứ?"
Nhan Thời Oanh thầm thở dài, ầm ĩ nửa ngày, thì ra vẫn là Tần Thư Dao gây phiền toái cho cô.
Cô đang định giải thích gì đó, lại nghe Hạ Phồn Dịch nói, "Thêm nữ chính không thể nào là việc mà Vương Lạc Lạc một câu là có thể quyết định.
Tôi cũng có thể cam đoan với cô, Tần Thư Dao tuyệt đối không liên quan đến chuyện này.
Nhan Thời Oanh là vô tội, cô đừng làm lớn chuyện nữa"
Tưởng Nhược Đồng không thể tin mà trợn to mắt, "Anh nói cái gì cơ?!"
Hai người lại bắt đầu cãi nhau.
Nhan Thời Oanh làm bộ sợ hãi tránh phía sau Hạ Phồn Dịch, đồng thời cô như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại nghĩ, lát nữa nên đi đâu mua trà Ô Long, cô nghe cãi thôi mà cũng thấy khát.
Mọi chuyện cuối cùng kết thúc trong sự nhún nhường từ cả hai bên, Hạ Phồn Dịch bảo đảm Tưởng Nhược Đồng sẽ không bị đổi vai diễn, kịch bản cũng sẽ không thêm nữ chính, mà nhóm người Tưởng Nhược Đồng phải xin lỗi Nhan Thời Oanh.
Nhan Thời Oanh đối với kết quả này có thể nói khá vừa lòng, thầm tán thưởng con dao như Hạ Phồn Dịch dùng tốt thật.
Sau khi nữ sinh đẩy cô không tình nguyện nói xin lỗi xong, Hạ Phồn Dịch nắm chặt tay cô rời đi, nhưng còn chưa đi vài bước đã bị Tưởng Nhược Đồng gọi lại.
"Đứng lại", vẻ mặt Tưởng Nhược Đồng so với ban nãy đã hòa hoãn hơn, "Hạ Phồn Dịch, đến nói chuyện với tôi một chút".
Nói xong nàng xoay người đi về một phía khác.
Nhan Thời Oanh nhìn thấy trong mắt Hạ Phồn Dịch lóe qua sự không kiên nhẫn không dễ phát hiện.
Cậu buông tay cô ra, dặn cô đi vào phải xem vết thương đàng hoàng xong liền đuổi theo Tưởng Nhược Đồng.
Mấy nữ sinh cũng rất biết điều, thấy chuyện đã kết thúc, họ không nán lại cũng không đi theo Tưởng Nhược Đồng mà cùng nhau rời khỏi Thánh Bạc bằng một con đường khác.
Tưởng Nhược Đồng yên lặng đứng trên khoảng đất rộng lớn vắng vẻ, đưa lưng về phía Hạ Phồn Dịch, biểu tình có chút khổ sở.
Từ mấy năm trước nàng đã biết ý đồ của người nhà, cũng gặp qua Hạ Phồn Dịch vài lần trong các bữa tiệc lớn nhỏ khác nhau.
Nàng rất vừa lòng về cậu, cũng có một chút thích cậu.
Tuy biết rõ cậu từ nhỏ được người nhà nuông chiều, có thể không quá biết cách đồng cảm, yêu thương người khác, nhưng đối với tương lai của bọn họ, nàng vẫn tràn ngập mong đợi.
Vì thế nàng nói, "Hạ Phồn Dịch, anh cũng biết mấy năm sau chúng ta có lẽ sẽ kết hôn với nhau đi?", nàng nhìn chằm chằm bể suối phun cỡ nhỏ trong nhà cách đó không xa, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh, "Anh có suy nghĩ gì về việc sắp đặt này?"
Phía sau cực kì yên tĩnh.
Qua một lúc lâu, nàng nghe thấy Hạ Phồn Dịch đáp, "Chuyện này coi như bỏ đi, tôi đã có người mình thích, mấy ngày nữa tôi sẽ nói chuyện