Vừa nhìn thấy Tần Thư Dao, Hạ Phồn Dịch lập tức tươi cười xán lạn chào hỏi nàng, không chút che giấu sự nhiệt tình của mình.
Lúc quay đầu lại phát hiện Nhan Thời Oanh và Việt Tu Ninh cũng ngồi xuống ghế bên cạnh cậu.
Cậu do dự hỏi, "Hai người cũng có hẹn với Dao Dao hả?", vừa nói ánh mắt nhanh chóng lướt qua nhóm người Việt Tu Ninh.
Việt Tu Ninh bình thản gật đầu chào Tần Thư Dao, vẻ mặt không chút hoảng loạn.
Hạ Phồn Dịch nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, muốn nói lại thôi, mà Tần Thư Dao vốn không hề để ý đến cậu.
"Oanh Oanh!", Tần Thư Dao trực tiếp cầm tay Nhan Thời Oanh lên, mặt đầy áy náy nhìn cô, "Tớ hẹn cậu ra đây là vì có một tin xấu muốn nói với cậu, tiệc sinh nhật của cậu mấy ngày tới...!Tớ có lẽ không đến được", ánh mắt nàng đầy vẻ xin lỗi nhìn cô, "Tổ chức CUR gửi thông báo cho tớ, hôm đó tớ phải đi phỏng vấn, không thể vắng mặt được, thật ngại quá, Oanh Oanh"
CUR là một trong những tổ chức âm nhạc nổi tiếng nhất thành phố A, Nhan Thời Oanh biết, những lời mời như vậy, Tần Thư Dao nhất định không thể từ chối.
Cũng vì biết điều này, cô mới cố ý chọn đúng ngày sinh nhật của cô và cho Tần Thư Dao cơ hội này.
Lựa chọn của Tần Thư Dao quả nhiên không khiến cô thất vọng.
Nhan Thời Oanh ngoài mặt không giấu được vẻ mất mát, nhưng vẫn cười an ủi nàng, "Không sao, đương nhiên buổi phỏng vấn của CUR quan trọng hơn, cậu yên tâm đi đi"
Trong lòng lại nghĩ, cô thật muốn nhìn xem, nếu Tần Thư Dao không thể tham gia bữa tiệc sinh nhật của mình, Nhan phụ Nhan mẫu chưa từng gặp Tần Thư Dao, vậy tình tiết về thân thế thật sự của nàng làm thế nào xuất hiện.
"Chẳng qua khoa của tớ tuần sau vừa hay có tổ chức hoạt động du lịch ba ngày, số người hiện tại không đủ, tớ có thể mời mọi người đi chung không?", Tần Thư Dao nhìn về phía Hạ Phồn Dịch và Việt Tu Ninh.
Hạ Phồn Dịch lập tức xốc lại tinh thần, "Anh đương nhiên không thành vấn đề, chỉ là...!Vì sao phải mời thêm người này chứ?", cậu có chút buồn bực nhìn Việt Tu Ninh.
Nhan Thời Oanh tràn đầy hứng thú nhìn Việt Tu Ninh.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Hạ Phồn Dịch đến bây giờ hẳn còn không biết người anh em tốt của mình cũng đang giành Tần Thư Dao với mình nhỉ? Từ phản ứng ban nãy của Hạ Phồn Dịch liền có thể thấy, Việt Tu Ninh giấu giếm chuyện này cực tốt, cô thật muốn nghe xem hắn trả lời thế nào.
Không ngờ lại là Tần Thư Dao giành lên tiếng trước, "Bởi vì anh ấy là bạn tốt của anh, cho nên em cũng mời đi chung", nàng dừng một chút, có chút nghi hoặc chớp chớp mắt, "Sao vậy...!Không được sao?"
Việt Tu Ninh cũng dùng vẻ mặt đương nhiên, phụ họa gật đầu.
Nhan Thời Oanh không khỏi âm thầm cảm thán Tần Thư Dao thật là một tay quản lý ao cá tài ba.
Dù sao khi nàng lần đầu tiên đến Thánh Bạc, nàng đều đã gặp qua ba người, nên dù nói vậy dường như cũng không thể bắt bẻ.
Nhìn tình hình này, nàng hẳn không định từ bỏ ai cả, cho dù cùng đi du lịch, nhưng chỉ cần có mặt cô, đã đủ làm một lá chắn tuyệt diệu cho nàng chu toàn mọi thứ.
Nhan Thời Oanh có chút hiểu được nguyên nhân vì sao ba nam chính trong cốt truyện gốc đều không thể buông bỏ Tần Thư Dao.
Chẳng qua vì đã được cô tiết lộ nên Hạ Phồn Dịch đã sớm biết việc Tần Thư Dao thích Quý Lạc Thanh, nhưng về phần Việt Tu Ninh dường như lại không biết gì.
Ngay cả cô, người bạn thân trên danh nghĩa, cũng phải dùng đủ các loại nói bóng nói gió cũng như suy đoán, mới có thể khiến Tần Thư Dao chủ động nói với cô mình thích Quý Lạc Thanh.
Ngày thường nàng cũng rất hiếm khi gặp Quý Lạc Thanh trước mặt hai người họ, việc nàng yêu thầm Quý Lạc Thanh được giấu rất kĩ.
Vừa lúc có chuyến du lịch ba ngày này, cô quả thật rất muốn biết, nếu Việt Tu Ninh phát hiện mình cũng là một con cá trong ao, hắn sẽ có phản ứng gì.
Nghĩ vậy Nhan Thời Oanh nói, "Có lẽ tớ không đi được rồi"
Tần Thư Dao cực kì kinh ngạc hỏi, "Vì sao?"
"Xin lỗi, tớ đã có hẹn với người khác rồi", Nhan Thời Oanh đầy tiếc nuối lắc đầu nhìn Tần Thư Dao, "Mọi người cứ đi đi, tớ không đi đâu"
Dù nói thế nào đi nữa, cô cũng sẽ không đi làm lá chắn cho Tần Thư Dao, cô chỉ đào sẵn hố, chuẩn bị nhìn nàng nhảy xuống thế nào thôi.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Cô vừa dứt lời, Việt Tu Ninh bỗng nhiên hỏi, "Hẹn với ai?"
Nhan Thời Oanh ngẩn ra.
Hắn nhàn nhạt cười nhìn cô, như vô ý nói, "Hiếm khi có cơ hội được đi chơi chung, chi bằng cũng dẫn người bạn đó của em theo?"
Hạ Phồn Dịch cũng phụ hoạ, "Đúng vậy, em thật sự không đi với bọn tôi sao?", cậu nhìn Tần Thư Dao, như thể cũng muốn nàng giúp đỡ khuyên bảo.
Tần Thư Dao hơi ngẩn ra, trầm ngâm vài giây mới cười mở miệng, "Oanh Oanh, nếu không..."
"Mọi người cứ đi chơi đi", Nhan Thời Oanh cười khẽ, lắc đầu, ý từ chối hoàn toàn hiện rõ.
Điều này càng khiến Hạ Phồn Dịch thêm tò mò, "Rốt cuộc là ai vậy? Nếu không đợi lát nữa đối diễn, em nói riêng với tôi?"
"Còn nói riêng với anh? Nếu em thật sự nói cho anh vậy có khác gì toàn câu lạc bộ đều sẽ biết chứ"
"Nào có! Tôi sẽ không nói cho người khác đâu!"
"Ai bảo vậy, lần trước tôi nói chuyện với cậu ta xong, không biết vì sao mấy câu lạc bộ xung quanh đều biết cả.
Cho nên nếu nói với cậu ta chi bằng em nói với tôi..."
Bọn họ anh một câu tôi một câu, dần dần khiến Tần Thư Dao không thể nói chen vào một câu nào.
Nhìn họ càng nói càng hăng, nụ cười trên mặt Tần Thư Dao chậm rãi phai nhạt.
Nàng cúi đầu siết chặt góc váy, khi nghe thấy mấy người họ nói cười rôm rả, đáy lòng hơi đau nhói, nàng bỗng nhiên đứng phắt dậy.
Họ đều dừng nói, có chút kinh ngạc nhìn nàng.
"Mọi người cứ nói chuyện đi, em còn có chút việc, đi trước", Tần Thư Dao cúi đầu nhỏ giọng nói xong liền vội vã rời đi.
Hạ Phồn Dịch cảm thấy phản ứng của nàng không thích hợp.
Trong lúc còn đang ngẩn người, cậu nghe thấy Việt Tu Ninh nhàn nhạt nói, "Còn không mau đuổi theo đi?"
Hạ Phồn Dịch vội vàng đuổi theo Tần Thư Dao, trong nháy mắt chỉ còn lại hắn và Nhan Thời Oanh.
Hạ Phồn Dịch vừa rời khỏi, Việt Tu Ninh liền tháo lớp mặt nạ dường như không có việc gì kia xuống.
Hắn đột nhiên trầm mặt, ép Nhan Thời Oanh sát vào cây cột trắng phía sau.
"Đã có hẹn?", vẻ mặt hắn như băng sương phun ra mấy chữ trên, hắn nâng cằm cô lên, ép cô nhìn thẳng hắn, "Sao tôi không biết chuyện trong chuyến du lịch ba ngày sắp tới em còn có hẹn với người khác? Hửm?"
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Nhan Thời Oanh giống như có chút kinh ngạc, nhưng tròng mắt vẫn trong veo nhìn hắn, "Anh hiểu lầm rồi..."
Thái độ có chút xa cách kia khiến hắn đau đớn, Việt Tu Ninh ánh mắt đông lại, bất chấp việc cô chưa nói xong đã cúi người hôn xuống.
Vào khoảnh khắc hai môi chạm vào nhau, Việt Tu Ninh liền cảm nhận được một xúc cảm có chút tê dại.
Mới mấy ngày không chạm vào cô mà thôi, hắn có chút cmn hoài niệm hương vị của cô.
Việt Tu Ninh không kiềm được một tay ôm eo cô lên đặt trên bậc thang, để tiện cho hắn có thể hôn cô sâu hơn.
Hắn tham lam lại thô bạo, không ngừng đòi hỏi từ cô, môi lưỡi vội vàng lại cực nóng dây dưa, đến tận khi cô vì hô hấp khó khăn mà rên một tiếng, hắn mới buông cô ra, chậm rãi ngồi dậy.
Không ngờ câu đầu tiên cô nói lại là, "Hạ Phồn Dịch còn sẽ quay lại sao?"
Việt Tu Ninh giận đến bật cười, "Em còn có tâm trạng