Edit+Beta: Đặc Lôi Tây
Biểu tình hệt như nữ vương sống trong nhung lụa, kiêu ngạo như thể đó là dĩ nhiên kia của cô càng cho thấy việc chai nước lọc kia hoàn toàn không thể lọt vào mắt cô.
Không đợi Âu Dương Tấn Không mở miệng, Nhan Thời Oanh đã liếc xéo gã bỏ lại một câu, "Một ly hồng trà Darjeeling, mua xong đứng ở cổng trường chờ tôi", xong liền lướt qua mấy thanh niên kia, không thèm quay đầu đi thẳng.
Phía sau truyền đến tiếng hò hét vui mừng và cả lời đồng ý của Âu Dương Tấn Không, Nhan Thời Oanh giả vờ như không nghe thấy, cao ngạo đến độ một ánh mắt cũng không thèm ban cho gã.
Đến tận khi đi vào cổng trường, Nhan Thời Oanh mới dùng dư quang nhìn một chút, xác nhận Âu Dương Tấn Không thật sự không đuổi theo mình mới âm thầm thở phào một hơi.
Trong cốt truyện gốc, Âu Dương Tấn Không là một người đầu óc không tốt lắm, tính tình xốc nổi, dễ giận, dễ bị kích động, sẽ không ai thích hợp làm công cụ người cho cô hơn gã.
Nếu nói loại người như Liên Thiếu Bách còn khiến cô nhất thời mềm lòng, nhưng đổi thành lợi dụng loại người như Âu Dương Tấn Không, cô một chút cũng sẽ không nương tay.
Trong cốt truyện gốc, Âu Dương Tấn Không cực kì thích dây dưa cô không bỏ.
Nếu Âu Dương Tấn Không đã thích làm liếm cẩu như thế, vậy cô sẽ cho gã liếm đến khi chỉ còn hai bàn tay trắng.
Sau khi bước vào cổng trường, tầm nhìn liền thoáng đãng hơn rất nhiều, một mảng thực vật xanh tốt bao lấy những dãy phòng học tuy thưa thớt lại cực kì trang nhã, xinh đẹp.
Khoảnh sân trường lộ ra nét cổ kính nhưng vẫn tinh xảo thanh nhã, hoàn toàn phù hợp với không khí của học viện quý tộc tư lập.
Vì là Chủ nhật nên người đến học viện cũng không nhiều, ngoại trừ giáo viên, chỉ có rải rác vài học sinh.
Trên đường đi xin suất đề cử, có hai người đi trước Nhan Thời Oanh, vừa đi họ vừa nhỏ giọng nghị luận gì đó.
"Cậu còn nhớ người tên Đồng Hạo lớp bên cạnh không? Cậu ta cũng nghỉ học rồi"
"Cái gì? Đây đã là người thứ ba nhỉ? Lại là do gã Thương Tự Hoài làm sao, gã rốt cuộc muốn làm gì vậy?"
"Ai biết được, tôi nghe nói chỉ vì gã nghe thấy Đổng Hạo bàn tán Thương gia, kết quả bị theo dõi.
Bạn nãy cậu ta đến trường là để làm thủ tục xin nghỉ học"
"Thương Tự Hoài điên rồi sao? Chuyện này cũng không cho thảo luận, trường học không định quản giáo gã ư?"
Nhan Thời Oanh đứng cách họ không xa, lại đi cùng đường nên cô rất nhanh đã nghe rõ được họ đang nói gì.
Đến tận khi nghe được ba chữ Thương Tự Hoài, Nhan Thời Oanh không khỏi thấy hoảng hốt.
Âu Dương Tấn Không nhìn qua chỉ là đầu óc không tốt lắm, nhưng Thương Tự Hoài hoàn toàn khác, gã thật sự là một kẻ điên, tàn nhẫn, độc ác, lại vui buồn thất thường.
Trong cốt truyện gốc, gã chính là vai ác luôn đối đầu với Tần Thư Dao, dù khi Tần Thư Dao có sự ủng hộ, giúp đỡ của ba vị nam chính, Thương Tự Hoài vẫn như cũ bằng vào sức lực bản thân, cùng họ tranh đấu đến nỗi chẳng thể phân cao thấp.
Gã tuyệt đối là một nhân vật tàn nhẫn không thể trêu vào.
Tuy Nhan Thời Oanh đã làm sẵn chuẩn bị cho việc làm đảo loạn cốt truyện, nhưng chỉ có nhân vật nguy hiểm như Thương Tự Hoài, dù bất luận thế nào cô vẫn không muốn phát sinh quan hệ gì.
Đang nghĩ vậy, Nhan Thời Oanh bỗng nhiên nhìn thoáng qua một góc khuất, sau đó không kiềm được trợn to mắt.
Trên hành lang, có một chàng trai mái tóc nhuộm màu xám bạc, đang đứng dựa vào tường.
Gã giống hệt một bức tượng, mặt không cảm xúc cúi đầu nhìn di động, bình tĩnh như thể chẳng nghe thấy gì.
Khúc nhạc quái đản vang lên, như để tô đậm thêm cho bầu không khí hiện tại.
【 Thương Tự Hoài, con trai duy nhất cũng là người thừa kế của tập đoàn Thương thị.
Vì hành vi quái đản, bá đạo nên bị rất nhiều người sợ hãi, bài xích, đang dần dần trở thành một trong những người có lực uy hiếp nhất trong học viện Augustine.
】
Nhưng vì sao gã lại có mặt ở đây? Gã đứng đó đã bao lâu rồi?
Chắc chắn toàn bộ những lời bàn tán ban nãy của hai người kia, gã đều nghe được.
Nhưng trên mặt gã lại chẳng có chút cảm xúc gì, như thể một kẻ ngoài cuộc, tiếp tục đứng phía sau bọn họ.
Sự trầm mặc kia lại mang đến cho Nhan Thời Oanh một loại áp bách mơ hồ, giống hệt một con rắn độc hung hãn, ẩn mình chờ đợi trong bóng tối, âm thầm mài giũa ranh nanh vì đợt tấn công tiếp theo...
Mới độ tuổi này đã sở hữu được loại khí tràng kia, cảm giác mà Thương Tự Hoài mang đến cho người khác thật sự quá hãi hùng.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tên tóc xám này khá anh tuấn, Nhan Thời Oanh sâu trong nội tâm thầm cảm thán, sau đó không chút do dự rẽ sang một con đường khác.
Thật ra hôm nay đến học viện, ngoại trừ giải quyết chuyện Thánh Bạc, người cô mong muốn ngẫu nhiên gặp được nhất chính là Hạ Phồn Dịch.
Làm một trong ba nam chính, cũng xuất thân từ Hạ gia, một trong những gia tộc có quyền thế nhất trong thế giới này, Hạ Phồn Dịch đương nhiên có ký túc xá riêng trong học viện.
Chẳng qua nếu thật sự gặp được, cô cũng không định nán lại quá lâu, cô trực tiếp đi hỏi thăm xem giáo viên có quyền đề cử đang ở đâu.
Lúc này nhân mạch của Nhan gia đã cho cô sự giúp đỡ cực lớn, Nhan Thời Oanh rất nhanh được một suất đề cử từ một vị giáo sư họ Bạch.
Sau khi lấy được suất đề cử, Nhan Thời Oanh cầm giấy đăng ký gia nhập câu lạc bộ Thánh Bạc bước nhanh ra khỏi cổng trường, chốc nữa cô còn muốn giải quyết thứ phiền phức Âu Dương Tấn Không kia.
Chỉ vài phút sau khi Nhan Thời Oanh rời khỏi, một nam sinh vội vàng chạy đến trước mặt Thương Tự Hoài, khẽ lắc đầu nói, "Suất đề cử đã hết rồi"
Thương Tự Hoài lập tức ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh dừng ở phía cổng trường, khóe miệng chậm rãi nhếch lên một nét cười khó lường.
"Biết rồi"
Nhan Thời Oanh ra khỏi cổng trường chưa được bao lâu, quả nhiên nhìn thấy Âu Dương Tấn Không cùng một đám thanh niên ban nãy đang ngồi chờ mình ở gần đó.
"Oanh Oanh!"
Vừa nhìn thấy cô, Âu Dương Tấn Không tựa như một con cún ngửi thấy mùi thịt, hai mắt sáng lấp lánh.
Gã giật lấy ly trà từ tay người bên cạnh, sau đó nở nụ cười đầy vẻ lấy lòng tiến đến gần cô.
Nhan Thời Oanh hờ hững liếc mắt nhìn gã một cái, hơi hất cằm hỏi, "Ống hút đâu?"
Âu Dương Tấn Không vội vàng giúp cô lột vỏ bọc ngoài ống hút rồi cắm vào ly.
Nhan Thời Oanh lại nhíu mày, "Anh có rửa tay không vậy?"
"Anh không hề chạm vào ống hút! Anh chỉ cầm phần ngoài ống hút, không hề cầm phần cắm vào trong", gã nhanh chóng giải thích.
Nhan Thời Oanh lúc này mới có chút vừa lòng, nhìn gã nói, "Ồ, anh có thể biến rồi"
"Đừng mà...", loại tư thái cao cao ngạo này của cô ngược lại càng khiến Âu Dương Tấn Không lún sâu hơn.
Gã thò mặt lại gần ý đồ muốn bắt chuyện với cô, nhưng khi phát hiện Nhan Thời Oanh căn bản không thèm nhìn mình, gã tức khắc có chút nóng nảy, "Oanh Oanh, anh biết rồi, hôm nay em đến trường có phải vì chuyện Thánh Bạc không?"
Nhan Thời Oanh không ngờ gã bỗng nhiên lại nhạy bén như vậy, trong lòng không khỏi căng thẳng, tuy vậy ngoài mặt như cũ đầy vẻ xa cách.
Giấy đăng ký vào câu lạc bộ Thánh Bạc hiện tại đang nằm trong túi áo ngoài của cô.
Trước khi ra gặp Âu Dương Tấn Không, cô đã giấu nó đi, chỉ không biết con cóc ghẻ này có biết được nhiều hơn cô hay không.
Thấy Nhan Thời Oanh không đáp, Âu Dương Tấn Không tự mình nói tiếp, "Anh nhớ thời điểm xét tuyển của Thánh Bạc hình như là mấy hôm nay nhỉ? Năm nay cũng chỉ có một suất được đề cử, chính nằm trong tay giáo sư Bạch...!Đúng rồi! Hôm nay người trực ban hình như là giáo sư Bạch, Oanh Oanh...!Em không phải thật sự muốn bỏ mặc anh đi Thánh Bạc đó chứ?! Em vào đó rồi, sau này chúng ta làm sao thường xuyên gặp mặt nhau được? Em có biết, hôm qua mới một ngày không gặp được em, anh đã nhớ em muốn chết luôn rồi..."
Ai muốn thường xuyên gặp anh chứ!
Nhan Thời Oanh cố kiềm chế lắm mới không để hai chữ phản cảm hiện rõ trên mặt.
Cô chỉ dùng thái độ hờ hững lắng nghề hết thảy, và càng nghe cô càng cảm thấy lần này việc gia nhập Thánh Bạc nhất định phải thành công.
Khi thấy Âu Dương Tấn Không không cung cấp thêm được tin tức hữu ích hơn, lại nhìn bộ dáng khoa trương như quỷ khóc sói gào của Âu Dương Tấn Không, trong lòng cô cười lạnh một tiếng, đồng thời nhanh chóng thay đổi sắc mặt.
"Anh nói cái gì thế hả? Chẳng lẽ anh