Cảnh Văn An mút mạnh môi cô, đồng thời đè chặt hai tay cô lên đỉnh đầu, không kiêng nể gì mà đè nặng, hôn cô thật sâu...
Nhan Thời Oanh không thể phản kháng bị đè sát trên tường, dù muốn nói gì đều bị y lấp kín, chỉ có thể phát ra những tiếng nức nở khe khẽ qua cổ họng.
Cô bị sự tấn công như mưa rền gió dữ kia khiến đầu váng mắt hoa, lúc này cô bỗng nhiên cảm nhận được có một cánh tay bế mình lên.
Người con trai không chấp nhận phản kháng bế bổng cô lên, vừa hôn cô vừa thuần thục, không chút sai lệch mò mẫm trong bóng đêm, đi thẳng về phòng ngủ, sau đó cứ thế ném cô xuống giường.
Chiếc giường mềm mại dường như có thể nhấn chìm cả thân thể cô, Nhan Thời Oanh có chút kinh hoàng trợn to mắt, nhưng lúc này Cảnh Văn An đã đè lên người cô.
Đối phương đã lột đi vẻ ngoài văn nhã, chẳng khác gì dã thú cứ thế im lặng, đầy hung hăng mà hôn cô.
Hơi thở nặng nề cùng mùi rượu bao trùm lấy khứu giác của cô, hơi thở đầy men say khiến da đầu cô có chút tê dại...
Sự xâm lược của y quá mạnh, Nhan Thời Oanh không chịu nổi muốn lui về sau, lại bị y không chút nhún nhường ghì chặt eo lại.
Chàng trai đè tay cô lại, ép buộc năm ngón tay mình đan chặt vào năm ngón tay của cô, trong từng tiếng nức nở nho nhỏ, y cứ thế càng thêm dọa người mà xông lên...
Không thể được...!Nếu cứ tiếp tục như vậy, sau khi Cảnh Văn An tỉnh lại nhất định sẽ nghi ngờ cô.
Cẳng chân bị lộ ra bên ngoài có chút lạnh, nhân lúc y nhấc người dậy để kéo cà vạt ra, Nhan Thời Oanh rốt cuộc có được chút thời gian để thở, cô như một con thú nhỏ kinh hoảng luống cuống, hổn hển gọi, "Anh! Anh nhận sai người rồi! Em là Thời Oanh..."
Vừa nói mấy câu trên xong, không khí trong phòng như bị bấm nút tạm dừng.
Chàng trai im lặng trong chốc lát, sau đó lặng lẽ tách khỏi người cô.
Như thể lý trí vừa trở lại, y ôm đầu, thấp giọng "a" một tiếng.
"Xin lỗi", y dứt khoát bật thốt hai chữ, giọng khản đặc, "Anh nhận sai người"
Không khí mờ ám trong nháy mắt biến mất không còn tung tích.
Trong bóng đêm, Nhan Thời Oanh không thể nhìn thấy bất kỳ cảm xúc gì trên mặt y, chỉ có thể nghe thấy giọng y càng ngày càng rõ ràng, "Em không sao chứ?"
Ban nãy y quá cường thế thô bạo, trong lúc vô ý đã để lại vài dấu vết trên người cô.
Sau một lúc lâu không nghe thấy Nhan Thời Oanh trả lời, Cảnh Văn An thở dài đáp, "Ban nãy anh nhận nhầm em thành bạn gái của anh, Thời Oanh, xin lỗi em..."
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Thái độ nhận sai của y không thể bắt bẻ, như thể sự việc vừa rồi chỉ vì y vô tình gây nên.
Nhan Thời Oanh lại cắt lời y, "Không cần nói nữa, anh"
Giọng cô có chút run, như thể hiện tại còn chưa thể hoàn hồn.
"Anh cứ yên tâm, chuyện hôm nay em sẽ xem như chưa từng xảy ra.
Em vẫn còn chút hành lý chưa dọn xong, xin phép về trước...!Anh không cần tiễn em đâu"
Nói xong, Nhan Thời Oanh vội vã sửa lại vạt áo đã bị kéo ra cùng làn váy nhăn nhúm, sau đó xuống giường.
Khi đứng dậy, cô lại không dễ phát hiện quét nhìn chiếc đèn bàn đặt bên mép giường.
Ban đầu, xung quanh một mảnh đen kịt nên cô không thể nhìn thấy, sau khi thích ứng với bóng tối, cô mới chú ý bên cạnh có đèn.
Nhan Thời Oanh chỉ nhìn lướt qua một cái liền ra khỏi phòng Cảnh Văn, sau đó nhặt di động rơi dưới đất lên.
Di động đèn pin vẫn còn mở, trong bóng đêm rất dễ phát hiện.
Nhan Thời Oanh nhanh chóng rời khỏi chung cư Cảnh Văn An, sau khi ra ngoài, cô lại bỗng nhiên bật cười một tiếng.
Bạn gái?
Nhan Thời Oanh nhàn nhạt nhìn tòa chung cư phía sau.
Cô từng điều tra Cảnh Văn An nhưng chưa từng phát hiện Cảnh Văn An có bạn gái.
Cảnh Văn An nghe tiếng cửa chung cư khép lại, rút một điếu thuốc ra, châm lửa.
Một chút ánh sáng màu đỏ tươi, lập lòe trong bóng tối, Cảnh Văn An rít mạnh một hơi, nhìn dấu vết còn sót lại sau một trận dữ dội ban nãy, đôi mắt đen nhánh bình tĩnh như chưa từng uống say.
Sau một lúc lâu, trong phòng bỗng nhiên vang lên một tiếng cười khẽ.
Ngày thứ hai, sau bữa tiệc liên hoan của Thánh Bạc, chính là chuyến du lịch ba ngày của Augustine.
Người người đều kéo theo đủ loại vali lớn nhỏ, tập hợp trong học viện.
Nhan Thời Oanh đã chuẩn bị từ sớm, trước khi xuất phát, cô lại phát hiện phần cánh tay và trên vai, cổ không được quần áo che, lộ ra vài vệt đỏ.
Ngày hôm qua bị sau khi Cảnh Văn An đè lại, vì để mọi thứ chân thật hơn, có mấy lần cô cố tình dùng sức giãy giụa, cho nên không thể tránh việc để lại chút dấu vết.
Tuy chỉ bị mấy chỗ, nhưng vì da cô trắng nên vô cùng bắt mắt.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Nhan Thời Oanh nhìn chiếc đầm xinh đẹp đang mặc, sau đó chỉ có thể thở dài thay bộ mới và ra cửa.
Lúc đến học viện, cô lại phát hiện nơi đó đã sớm đứng nghẹt người.
Bởi vì lần du lịch này kết hợp nhiều khoa đi chung, nên rất nhiều người từ lâu đã ngóng trông chuyến đi này, từ sáng sớm đã có rất nhiều người tụ tập thành nhóm tập trung sẵn ở đây.
Nhan Thời Oanh đặt vali lên xe học viện thuê, khi mở di động, cô phát hiện sáng nay Tần Thư Dao có nhắn tin cho mình.
Đại khái là chuyện Quý Lạc Thanh gần đây càng ngày càng lạnh nhạt với nàng, nàng có chút nôn nóng, nên muốn tìm cô để được an ủi.
Từ sau khi Quý Lạc Thanh tặng nàng vòng cổ, Tần Thư Dao dần dần xem cô thành nhà tư vấn tình yêu, kể với cô toàn bộ chuyện giữa nàng và Quý Lạc Thanh từ trước đến nay, không bỏ