Edit+Beta: Đặc Lôi Tây
Cùng lúc đó, Thương Tự Hoài đang nổi trận lôi đình vì đơn xin tập huấn không cánh mà bay, từ đó gã bị hủy bỏ tư cách tham gia tập huấn.
Lúc gã từ văn phòng quay lại, các thành viên trong câu lạc bộ máy móc đều có thể cảm nhận được áp suất thấp đang tỏa ra từ người gã.
Vì sợ sẽ giẫm trúng kíp nổ của quả bom kia, họ đều thật cẩn thận, không dám nói lời nào.
Thông thường khi bộ trưởng của họ lộ ra vẻ mặt này liền có nghĩa ai đó sắp gặp xui xẻo...
Nhưng họ lại ngoài ý muốn nghe thấy Thương Tự Hoài khẽ cười một tiếng.
Gã như thể phát hiện chuyện gì đó thú vị, từ vẻ mặt âm trầm đột nhiên chuyển sang vui vẻ.
Sự chuyển biến cực nhanh kia khiến đầu óc họ có chút lag, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy, nụ cười của gã thật sởn tóc gáy.
Sự tức giận kia phải lớn bao nhiêu đây? Mới có thể ép người khác phải bật cười.
Thương Tự Hoài chỉ cảm thấy mọi manh mối ngày hôm đó, tất cả đều được xâu chuỗi lại với nhau.
Cục khăn giấy bị giẫm dơ, cuốn nhật ký mà gã luôn cảm thấy bị ai đó chạm qua...!Còn cả đơn xin tập huấn bị thay đổi.
Nhan Thời Oanh thật sự lớn mật đến mức độ kia.
Vốn ngỡ lần đó bản thân cố ý hôn cô xem như dẫn trước cô một nước cờ, lại không ngờ đợt tập huấn lần này, cô đã sớm giăng bẫy đợi gã.
Rõ ràng chưa từng thật sự khiến cô bị thiệt thòi, lép vế song gã lại càng ngày càng thấy nghiện, như thể việc đối chọi gay gắt với cô là một việc cực kì thú vị.
Cô càng chiếm thế thượng phong, gã càng muốn không chút lưu tình nghiền ép cô dưới chân hơn.
Hưng phấn, chấp niệm, khát vọng...!đan chéo vào nhau, khiến đáy mắt Thương Tự Hoài sáng đến khiếp người.
"Nhan Thời Oanh...!Một ngày nào đó tôi sẽ khiến cô khuất phục"
Gã gần lầm bầm lầu bầu nỉ non, nhưng âm lượng lại đủ lớn để truyền vào tai một nam sinh với vẻ ngoài cực kì bình thường đang đứng bên cạnh.
Hắn đầu đội mũ choàng, sau khi Thương Tự Hoài rời đi, hắn liền dùng vẻ mặt không cảm xúc nhìn theo bóng gã.
Xem ra, bộ trưởng câu lạc bộ máy móc này cực kì chán ghét Oanh Oanh.
Nếu để gã có được cơ hội, nói không chừng sẽ dùng trăm phương nghìn kế đối phó cô.
Gã hẳn là một lựa chọn không tệ, nhưng tưởng tượng đến sự kiện gã giẫm tay cô từng cực kì rầm rộ trên diễn đàn, Liên Thiếu Bách không khỏi khẽ nhíu mày.
Hắn đang nắm giữ không ít chứng cứ, vẫn nên tiếp tục tìm kiếm thì hơn.
Đang nghĩ ngợi, dư quang lại nhìn thấy một nam sinh mang mắt kính đi lướt qua mình.
Anh mang một chiếc mắt kính gọng vàng khá tú khí, khí chất trong sáng như tuyết, trông như một con thỏ vô hại.
Bên cạnh có một nữ sinh trông rất hoạt bát, vẫn luôn không ngừng cười đùa nói chuyện với anh.
Nhưng anh lại như đang chìm vào cõi thần tiên thiên ngoại, cứ thế nhìn nơi xa, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Thấy anh mãi không đáp lại mình, Tần Thư Dao cũng ý thức được gì đó, có chút buồn bã nhỏ giọng gọi anh một tiếng.
"Học trưởng...!anh có đang nghe em nói không ạ?"
Quý Lạc Thanh lúc này mới hồi thần, khi nhìn thấy Tần Thư Dao vẻ mặt ỉu xìu bên cạnh, vội vàng xin lỗi, "Xin lỗi, ban nãy tôi có chút thất thần"
Tuy nói vậy nhưng anh vẫn thất thần như cũ.
Tần Thư Dao thấy anh như vậy, hứng thú nói chuyện cũng bị giảm thấp.
Liên Thiếu Bách im lặng quan sát, đáy lòng đột nhiên nhảy ra một suy nghĩ.
Người này...!dường như cũng không tệ lắm?
Ảnh chụp anh và Nhan Thời Oanh lần đầu tiên hôn nhau còn lưu trong thiết bị của hắn, đã một thời gian trôi qua nhưng anh vẫn còn yên lặng đi theo Nhan Thời Oanh.
Loại người đơn thuần lại có lòng tin kiên định thế này, nếu nhìn thấy được chứng cứ trong tay hắn, nhất định sẽ là người bị hủy hoại nhanh nhất nhỉ?
Cũng giống như hắn vậy...
Liên Thiếu Bách im lặng siết chặt tay, trong lòng thầm hạ quyết định.
Nhân lúc nữ sinh bên cạnh anh đột nhiên rời đi, Liên Thiếu Bách đi qua chào hỏi, "Xin chào, chúng ta ban nãy phải chăng từng gặp nhau trong văn phòng?"
Cũng vào lúc Liên Thiếu Bách chạy đến bắt chuyện, Thương Tự Hoài bỗng nhiên quay đầu, như cảm giác được gì đó mà nhìn phía sau.
Ban nãy, người mặc áo trùm mũ choàng kia...!Sao gã cứ thấy có chút quen mắt.
Buổi tối hôm Nhan Thời Oanh xảy ra chuyện, gã hình như cũng gặp nam sinh kia ở đó, gã luôn thấy mình dường như để sót manh mối gì đó.
Nhìn nam sinh kia nhiệt tình trao đổi số di động với Quý Lạc Thanh, ánh mắt Thương Tự Hoài hơi lóe lên.
***
Sau vụ việc kia, Hạ Phồn Dịch vì đền bù sai lầm của mình, có thể nói hằng ngày đều dùng vô số cách thức khác nhau để xin lỗi cô, cầu xin cô tha thứ.
Mỗi ngày trên đường về nhà, cô còn có thể loáng thoáng nhìn thấy có mấy người vệ sĩ đi theo phía sau mình.
Khi xung quanh có người còn đỡ, một khi không còn ai, cho dù cô có nói mấy lời lạnh nhạt, cậu cũng cam lòng đón nhận mọi sự ghẻ lạnh của cô, dù cho cô không để ý tới mình, cậu cũng không nhụt chí.
Nhưng về vụ việc kia, sự quan tâm chẳng kéo dài được bao lâu, sau khi bài viết bị xóa trên diễn đàn, đến cuối cùng cũng không truyền ra bất kì tin đồn gì, như thể có một bàn tay vô hình đang lặng lẽ dìm hết mọi thứ xuống.
Đương nhiên, đây cũng chẳng phải chuyện gì sáng rọi cho can, nhưng người giúp cô đè dư luận và mấy lời đồn đãi kia xuống không phải Nhan Thời Oanh, vậy đối phương rốt cuộc là ai, thật sự phải suy xét cho cẩn thận.
Nhan Thời Oanh cũng không định sẽ mãi làm lơ Hạ Phồn Dịch, thứ cô muốn làm không chỉ có như vậy, đây chỉ là bước đầu tiên khiến cậu trầm luân mà thôi.
Do đó khi mọi thứ phát triển đến một mức độ phù hợp, thái độ của cô dành cho cậu cũng dần mềm mỏng hơn.
Hạ Phồn Dịch bị cô làm lơ một khoảng thời gian dài, thái độ luôn dè dặt lấy lòng, cho nên chỉ với một ánh mắt hay câu trả lời cô dành cho mình, đã có thể khiến cậu hưng phấn cả buổi sáng.
Đến tận một ngày, khi Hạ Phồn Dịch lặng lẽ nhét cho cô một túi đồ ăn vặt.
Đối diện với ánh mắt lấy lòng như chó con lại cực kì tự nhiên của Hạ Phồn Dịch, Nhan Thời Oanh trong lòng lại thầm than không ổn.
Cô lặng lẽ nhìn chung quanh một vòng, phát hiện không ai chú ý tới bên này, mới nhẹ nhàng thở phào.
Người trong câu lạc bộ đều biết, đồ ăn vặt Hạ Phồn Dịch trước nay chỉ cho hai người, là cậu cùng Tần Thư Dao.
Một trường hợp là cậu, trường hợp còn lại là người cậu thích, Hạ Phồn Dịch có lẽ chỉ muốn lấy lòng cô, nhưng hành động này nếu bị người khác trông thấy sẽ mang theo một hàm nghĩa khác.
Việt Tu Ninh gần đây quấn lấy cô khá nhiều, vốn hắn đã thích chuyện nhân lúc không có ai mà kéo cô đến góc khuất hoặc căn phòng trống, hiện tại càng như thể hận không thể mỗi phút mỗi giây dính sát vào người cô.
Hắn vẫn chưa không biết Hạ Phồn Dịch cũng nhìn thấy cảnh tưởng xảy ra vào chuyến du lịch ba ngày kia.
Nếu hiện tại hắn hoài nghi cô, cô chắc chắn sẽ lâm vào cảnh kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Lúc Hạ Phồn Dịch nhất kiến chung tình với Tần Thư Dao liền yêu đến cuồng nhiệt, hận không thể để toàn thế giới biết cậu thích Tần Thư Dao.
Nhưng dù sao cậu cũng là tiểu thiếu gia được Hạ gia nuông chiều, làm việc chưa đủ cẩn trọng, không biết lo trước lo sau, quá phô trương.
Nhan Thời Oanh nhận thấy được món quà này thấp thoáng mang theo sự ái mộ của cậu, nhưng hiện tại vẫn chưa phải lúc để