6.
Vận mệnh chính là quanh co như thế, ai nghĩ đến tôi ở nhà lão Chu lại rất hưởng thụ, duỗi tay cơm tới liền há mồm, đúng là một cuộc sống hạnh phúc, một nhà ba người đều bị tôi sai sử xoay quanh.
Sau khi Chu Ân đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc công ty liền bắt đầu lao vào công việc, nhưng mỗi ngày về đến nhà còn phải đấm lưng, xoa bóp vai cho tôi.
Dì Chu ở bên cạnh cực kỳ hâm mộ, bí mật mang theo vài phần bất mãn, buồn bã nói: "Bản lĩnh của cháu thật giỏi, làm con trai ta cam tâm tình nguyện mà hầu hạ."
Tôi giương mắt nhìn bà ấy nói: "Dì cũng đừng nhàn rỗi, lấy cháu ly nước ép chanh."
Dì Chi miệng giơ lên thật cao, hùng hùng hổ hổ mà đi.
Thú vị nhất chính là chú Chu, mỗi ngày bộ dáng bị ép làm việc.
Khi ông ấy trở về
Tôi nhìn ông ấy nói: "Lão Chu, chú về rồi, mau gọt quả táo cho cháu đi."
Ông ấy bất mãn mà trừng mắt liếc tôi một cái, lại càng bất mãn mà trừng mắt liếc Chu Ân đang giúp tôi bóp vai mắt một cái, nhìn xung quanh không thấy dì Chu, đành phải hỏi tôi: "Tiểu Phấn đâu?"
"Tiểu Phấn đi lấy nước ép chanh cho cháu rồi. Đúng rồi, chú, lấy quả táo cắt thành miếng nhỏ cho cháu, miệng cháu không thể mở quá lớn, nếu mở quá lớn sẽ đau."
Tôi vừa nói chuyện về mặt, lập tức ông ấy yếu đi ba phần, đành phải không tình nguyện thở ngắn than dài gọt táo cho tôi.
Có một lần tôi nghe được chú Chu cùng dì Chu ở phòng bếp nhỏ giọng nói thầm,
Chú Chu nói: "Tiểu Phấn, anh rất lo lắng, anh có một dự cảm, sau này con bé sẽ gả đến nhà của chúng ta."
Dì Chu lòng có xúc động mà trả lời: "Em cũng có dự cảm này."
"Em xem con bé ham ăn biếng làm, bộ dáng miệng lưỡi ba hoa, quả thực cùng thời trẻ của em giống nhau như đúc."
Dì Chu cũng cảm khái: "Như vậy thật đúng là người một nhà."
Nói xong mới phản ứng lại đây: "Anh nói ai ham ăn biếng làm, ai miệng lưỡi ba hoa!"
Ha ha ha ha, hai vợ chồng già này.
Thời điểm ăn cơm, dì Chu thình lình nói với tôi: "Tiểu Y, chờ lúc cháu cùng Chu Ân kết hôn ta đưa cháu một biệt thự lớn, đứng tên của cháu."
Tôi cùng Chu Ân có chút không thể hiểu được, vì sao có thể êm đẹp nói chuyện này.
Vừa nghe chú Chu giấu đầu lòi đuôi thử: "Đúng vậy, tốt nhất là như vậy, hiện tại người trẻ tuổi đều không thích cùng ở cùng trưởng bối một chỗ, đúng không?"
Nga, tôi cùng Chu Ân nhìn nhau liếc mắt một cái, nháy mắt hiểu được hàm ý của bọn họ.
"Mới không phải, cháu cùng bọn họ không giống nhau," tôi tàn nhẫn đánh vỡ ảo tưởng của bọn họ, vẻ mặt chân thành nói: "Cháu thích ở cùng trưởng bối một chỗ, nếu cháu cùng Chu Ân kết hôn, cháu liền ở một chỗ với hai người. Dì Chu, dì yên tâm, cháu sẽ chiếu cố tốt của các người!"
Chú Chu nháy mắt tình cảnh bi thảm, dì Chu nhảy dựng lên cùng ta nói: "Cút cút cút!"
Ha ha ha ha ha, tôi càng ngày càng thích hai vợ chồng già này.
Sau đó Chu Ân cùng tôi nói bọn họ ở như vậy gọi là ở ác gặp ác.
Cuối cùng thành quả một nhà ba người chiếu cố tỉ mỉ, không tới một tuần mặt tôi cũng đã khôi phục như lúc ban đầu.
Quan hẹ của tôi dì Chu cũng càng ngày thân thiết, tuy bà ấy miệng nói tôi phiền, nhưng đặc biệt thích tôi.
Ngay cả khi cùng chị gái đi dạo phố đều phải mang tôi cùng đi, còn vẻ mặt kiêu ngạo mà cùng chị bà ấy giới thiệu: "Đây là Tiểu Y, bạn gái của Ân Ân, xinh đẹp đúng không, con bé với bạn bè cùng nhau gây dựng sự nghiệp, fans không nhiều, nhưng lợi hại!"
Dì cả của Chu ÂN tấm tắc khen ngợi, chính là da mặt tôi dày như vậy cũng bị khen đến ngượng ngùng.
Hai chị em này, thật là tính cách khác biệt, một người ngạo kiều, một người thẳng tính.
Sau khi dạo phố xong chúng tôi đi uống trà, không khí đang hò hợp, trước mặt xuất hiện một thiếu nữ vẻ ngoài tinh xảo xinh đẹp đến, nhiệt tình cùng dì Chu chào hỏi.
Dì Chu phản ứng có chút không được tự nhiên, thiếu nữ như quen thuộc mà ở bên cạnh tôi ngồi xuống, rất có hứng thú đánh giá tôi.
Tôi còn ngây ngô cười với cô ấy, dì Chu liền thì thầm với tôi: "Đừng cười ngây ngô, con bé là đối tượng xem mắt trước đây của Ân Ân."
Hả?
Thiếu nữ tên Thẩm Giảo, quả nhiên tới không có ý tốt.
Dì cả cho tôi điểm một phần trứng cá muối salad, lần đầu tiên tôi ăn trứng cá muối, nhịn không được cảm thán: "Ăn ngon nha!"
Thẩm Giảo nghe xong lập tức khoa trương che miệng lại, không thể tin tưởng nói: "Mày không phải là lần đầu tiên ăn trứng cá muối đi!"
"Đúng vậy, đây là lần đầu tiên tôi ăn." Tôi không hề có cảm giác xấu hổ.
Thẩm Giảo lại giống nghe được điều chê cười: "Thế mà mày chưa từng ăn trứng cá muối! Ha ha ha ha ha ha ha ha..."
Dì cả Chu Ân không vui nói: "Chuyện này có gì đáng buồn cười, đồ ăn ngon nhiều như vậy, cô ăn hết rồi sao?"
Tiểu Phấn cũng thở phì phì nói: "Đúng thế! Cười cái gì mà cười."
"Tôi còn tưởng rằng Chu Ân tìm bạn gái ưu tú cỡ nào, kết quả," Thẩm giảo mắt liếc tôi, ý nghĩa muốn trào phúng hiện ra.
"Cô!" Tiểu Phấn nổi giận đùng đùng muốn phản bác, tôi đè tay bà ấy lại, ý bảo cứ để cô ta nói.
"Thẩm Giảo, cô biết tiêu chí của cách mạng dân chủ lúc bắt đầu là gì không?"
"A?" Thẩm Giảo vẻ mặt mờ mịt.
Tôi chậm rãi nói: "Tinh thần càng thiếu thốn thì càng thích dùng lời nói đánh giá người khác, cô nhìn tôi sẽ không cười nhạo cô, đây là tôi và cô khác nhau."
"Cô có ý gì?" Trong mắt Thẩm Giảo lộ ra vẻ ngu xuẩn.
"Chính là tinh thần của cô quá thiếu thốn, nên làm gì thì làm đi. Có thời gian rảnh thì đọc nhiều sách, để thế giới tinh thần phong phú một chút." Dì cả lòng tốt giải thích cho cô ta.
Thẩm Giảo tức sùi bọt mép, vỗ bàn đứng lên, phất tay áo bỏ đi.
Tôi vui vẻ ăn xong salad với bánh kem nhỏ của tôi.
Nhưng thật ra Tiểu Phấn cùng dì cả rất tức giận, hừng hực mắng Thẩm Giảo mắt chó xem người thấp, cố chấp muốn kéo tôi đi cửa hàng trang sức mua hai món trang sức quý.
Tôi là loại người chưa vào cửa liền mặt dày đòi trưởng bối muốn lễ vật? Cha tôi từ nhỏ đã giáo dục tôi làm người phải giữ khuôn phép, không được ham lợi ích dù là nhỏ.
Thái độ của tôi kiên quyết cự tuyệt: "Dì cả! Dì Chu, hai ngươi nghe cháu nói, chuyện sau này ai cũng không lường trước được, có lẽ cháu có thể sẽ không gả cho Chu Ân, đến lúc chia tay còn nhiều phiền toái, vẫn là đừng mua gì cả."
Dì Chu kéo cánh tay tôi: "Yên tâm, đây là dì cho con, về sau cho dù hai đứa xảy ra chuyện gì thì đồ đều là của cháu."
Tôi lập tức ôm chặt cánh tay bà ấy, vẻ mặt nịnh nọt: "Dì, cháu muốn vòng cổ kia."
"Mua!"
Đúng là phú bà thần tiên của tôi!
Tiểu Phấn mua cho tôi một chiếc vòng tay phỉ thúy, dì cả mua cho tôi một bộ khuyên tai hồng bảo thạch, khi ba người chúng tôi mỹ mãn mà ra khỏi cửa hàng trang sức, sắc trời đã tối.
Vốn đang chuẩn bị đi ăn lẩu, Tiểu Phấn đột nhiên chỉ vào bóng dáng của một nam nhân ở nơi xa hỏi: "Chị, người đó có phải anh rể không?"
Dì cả duỗi cổ dài xem, sắc mặt âm trầm xuống: "Đúng là anh ấy, nữ nhân bên cạnh anh ta là ai? Ta còn chưa bao giờ gặp cô ta."
Nữ nhân dáng người yêu điệu bên người nam nhân, kéo lấy cánh tay tinh xảo của nam nhân, hai người thân mật đi vào cửa hàng trang sức chúng ta vừa mới ra.
Tôi cùng Tiểu Phấn hai mặt nhìn nhau, không dám nói lời nào.
Dì cả bình tĩnh mà gọi điện thoại cho chồng bà ấy: "Anh hiện tại ở nơi nào?"
Bên kia điện thoại trầm mặc vài giây mới nói: "Vợ, anh ở công ty, sao vậy?"
"Không có gì."
Dì cả cắt đứt điện thoại, tức giận nghiến răng: "Anh ta cư nhiên dám ngoại tình!"
Tiểu Phân lo lắng mà nhìn chị gái: "Chị..."
Dì cả hít một hơi thật sâu, nhanh chóng khôi phục trầm tĩnh: "Chị không có việc gì. Trở về chị nói luật sư làm đơn ly hôn, nhưng nuốt không được cực tức này! Anh ta cư nhiên dám gạt chị! Thời điểm kết hôn chị nói với hắn rành mạch rõ ràng, chị sẽ không ly hôn trừ phi anh ấy ngoại tình, hôm nay chị không đánh anh ấy kêu cha gọi mẹ thì tên của chị sẽ viết ngược!"
"Đúng! Chính là khẩu khí này!" Tiểu Phấn cũng căm giận nói.
Dì cả ánh mắt chờ mong và tín nhiệm nhìn tôi cùng Tiểu Phấn, lúc đó tôi cảm thấy mình là Quan Vũ*, Tiểu Phấn chính là Trương Phi**, nhất định phải phụ tá đại ca hoàn thành nghiệp lớn.
(P/s: là hai nhân vật nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc.)
Dì cả sắp xếp cho chúng tôi bố trí nhiệm vụ: "Tiểu Phấn, em cùng chị chính diện đối phó với địch, giả bộ cùng hắn ngẫu nhiên gặp được, phân tán lực chú ý của anh ta, Tiểu Y cháu vòng đến anh ta, sau đó như vô tình dùng đầu đâm eo hắn, trên eo hắn có vết thương cũ, cháu cứ hung hăng mà đâm, trước tiên làm mất đi sức chiến đấu của hắn, sau đó Tiểu Phấn em cùng chị cùng nhau lên."
Tôi cùng Tiểu Phấn vẻ mặt kiên nghị, "Được!"
Chúng tôi canh trước ở cửa hàng trang sức, ước chừng đợi một giờ, dượng cả mới cùng nữ nhân kia đi ra.
Dì cả cùng dì Chu lập tức đón đi lên, làm bộ ngẫu nhiên gặp được, đem bọn họ dẫn tới hẻm nhỏ vắng người, tôi theo kế hoạch vòng đến phía sau ông ấy, dùng sức lực toàn thân đụng phải, trước khi tôi kịp đụng eo của ông ấy, thiếu nữ bên người hắn nhiệt tình kêu dì cả: "Mợ, sao lại trùng hợp như vậy?"
Khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, tôi nhanh chóng quyết định đầu quẹo đầu, eo uốn éo, đụng phải không khí, nặng nề mà ngã trên mặt đất,
Đồng thời nghe được dì cả nói "Ai da, Hâm Hâm, cháu đi một chuyến Hàn Quốc vì sao lại thay đổi nhiều thế!"
Ô ô ô, tôi nằm trên mặt đất thương tâm nghĩ: Tiên đế gây dựng sự nghiệp chưa được một nửa mà nửa đường đã chết!
Thì ra dượng cả là cùng cháu gái bên ngoại cùng nhau chọn quà sinh nhật cho dì cả, muốn cho bà ấy một kinh hỉ, cho nên mới không nói cho bà.
Cuối cùng, tôi được dì cả cùng Tiểu Phấn đỡ trở về nhà.
(Đọc đến đây cười chết, đúng là không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội heo:)))
Chu Ân phẫn nộ lại khó hiểu: "Làm sao vậy! Lúc đi còn tốt mà sao khi trở về eo lại uốn như thế! Sao hai người lăn lộn em ấy nặng vậy!"
Dì cả cùng Tiểu Phấn ngượng ngùng mà cúi đầu, để anh ấy oán trách.
Chú Chu cũng rất lo lắng hỏi Tiểu Phấn: "Vì sao Tiểu Y lại đem eo uốn như thế! Đợi bao lâu mới có thể khỏe lại tiếp đây! Con bé còn muốn ở nhà của chúng ta ở bao lâu đây! Tôi thật sự không nghĩ gọt
táo tiếp!"
Con người buồn vui sẽ không hiểu nhau, tôi chỉ cảm thấy bọn họ ầm ĩ.
Ô ô ô, tôi muốn về nhà!
7.
Tôi bị bắt lại lần nữa sinh hoạt duỗi tay cơm tới há mồm.
Nhà lão Chu đã bị tôi thuần phục. Ban ngày Chu Ân cần cù chăm chỉ đi làm, buổi tối trở về còn thỏa mãn yêu cầu vô lý của tôi, Tiểu Phấn làm nước ép trái cây cũng càng ngày càng uống ngon, chú Chu gọt táo càng ngày càng thuần thục, tính tình cũng càng ngày càng tốt.
Tôi dán mấy đơn thuốc mấy ngày sau cũng đã tung tăng nhảy nhót, vốn dĩ đều chuẩn bị cùng bọn họ cáo từ, đột nhiên có một lần ngủ trưa lên gặp được chú Chu lén lút uống thuốc.
Đầu óc tôi không còn thanh tỉnh còn hỏi: "Chú, chú không thoải mái sao? Đang uống thuốc gì vậy?"
Vốn dĩ chỉ là thuận miệng vừa hỏi, nhưng thái độ của chú Chu khác thường ấp úng có lệ cho qua, lúc này tôi mới phát hiện không thích hợp.
Đột nhiên nhớ tới khoảng thời gian trước sau lúc kết thúc hội nghị gia đình dân chủ Chu Ân chất vấn chú Chu: "Vì sao cha không thể cho con một chút thời gian? Vì cái gì muốn ép con như vậy?"
Chú Chu buột miệng thốt ra: "Bởi vì đã không có thời gian!" Sau khi nói xong lại lập tức bù: "Con đã 26 tuổi, ta ở tuổi này của con đã thành gia lập nghiệp!"
Đem những chi tiết liên hệ lên, trong đầu tôi đột nhiên toát ra một phỏng đoán đáng sợ.
Không lẽ chú Chu là bị bệnh nặng cho nên mới đối xử với Chu Ân khắc nghiệt như vậy đi! Bởi vì chính thời gian của ông ấy đã không còn nhiều, không thể tiếp tục vì gia đình che mưa chắn gió, cho nên mới bức bách Chu Ân nhanh chóng trưởng thành, nhìn như tính tình quái dị nhưng thật ra vì có nỗi lòng riêng.
Càng nghĩ càng cảm thấy là có chuyện như vậy, tôi vội vàng đi công ty tìm Chu Ân.
Nguyên bản Chu Ân còn cảm thấy không có khả năng, nhưng sau khi tôi đem chi tiết mình có phân tích cặn kẽ trình bày một phen, anh ấy cũng nghi ngờ.
Chúng tôi quyết định trực tiếp tìm chú Chu hỏi rõ ràng.
Trước khi xuất phát Chu Ân đột nhiên nắm lấy tay tôi, đôi mắt không chớp mắt mà nhìn chằm chằm tôi nói: "Em sẽ luôn bên cạnh tôi chứ?." Câu hỏi nhưng lại cầu xin, lại dùng miệng lưỡi chân thật đáng tin nói ra.
Lúc này tôi mới phát hiện anh ấy cũng không bình tĩnh như mặt ngoài thoạt nhìn như vậy, bây giờ anh ấy đang rất sợ hãi.
Dù cho cha con bọn họ có chút hiềm khích, nhưng tôi biết Chu Ân vẫn luôn rất sùng bái, rất kính trọng cha mình, vẫn luôn nỗ lực muốn được lời tán thành của ông ấy.
Chú Chu đối với anh ấy mà nói vừa là muốn thoát đi xiềng xích gông cùm, vừa là mục tiêu muốn liều mạng đạt được, cũng là chỗ dựa đáng tin cậy nhất, là để cho tấm lòng được yên ổn.
Nếu chú Chu ngã xuống, tôi không dám lại nghĩ nhiều.
Tôi chỉ có thể ôm lấy anh ấy, kiên định nói với anh: "Đúng vậy, em sẽ vẫn luôn bồi anh."
Chúng tôi vội vã trở về nhà.
"Cái gì? Ta bị bệnh? Là bệnh nặng?" Chú Chu một bộ dáng không rõ nguyên do.
Đây là lúc nào rồi mà ông ấy còn muốn giấu giếm, lòng tôi đau đến hỏi: "Vậy vì cái gì muốn uống thuốc? Thuốc chú uống là thuốc gì?"
Chú Chu há miệng th ở dốc rồi khép lại, ánh mắt trốn tránh.
Chu Ân lo lắng nhìn chú Chu, không nói gì, đôi mắt lại càng ngày càng ướt át.
Vẻ mặt tôi đau kịch liệt: "Chú Chu, chú nói đi, có chuyện gì chúng ta cùng nhau gánh vác, cùng nhau đối mặt! Lúc trước cháu cho rằng chú chính là một người ngang ngược vô lý, chuyên chế bá đạo, bất cận nhân tình, cố chấp ương ngạnh, tự cho là đúng, gia trưởng phong kiến không có thuốc chữa."
Chú Chu mặt càng ngày càng đen, mà tôi không hề phát hiện, vẫn cứ kích động mà nói: "Nhưng cháu hiện tại đã biết rõ, chú có nỗi khổ của mình, sở dĩ chú đối Chu Ân hà khắc như vậy, hà khắc đến giống như cha kế, là bởi vì chú lo lắng nếu có một ngày chú không còn nữa Chu Ân sẽ không có năng lực gánh vác gia đình này, đúng hay không!"
Tôi nói được đã muốn rớt nước mắt, Chu Ân cũng mãn nhãn nước mắt, chú Chu lại một chút cũng không dao động.
Ông ấy lạnh lùng nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt lãnh khốc như cẩu đầu trảm*, làm tôi cầm lòng không được rùng mình một cái.
(P/s: Cẩu đầu trảm: Chuyên xử chém cướp bóc giặc cỏ, ác bá địa phương, những thành phần phạm tội thuộc cấp thường dân.)
Từng câu từng chữ giống từ răng thốt ra: "Ta uống là thuốc dị ứng! Ta đối hải sản dị ứng, không nghĩ để Tiểu Phấn biết ta ăn vụng hai con cua, cho nên ta mới lén bà ấy uống thuốc. Cơ thể của ta rất tốt!"
Tôi bán tín bán nghi: "Vậy tại sao lần họp hội nghị gia đình chú lại nói thời gian không nhiều lắm?"
Chú Chu dời đi tầm mắt, rũ mắt nhìn chằm chằm trước mặt sàn nhà, trầm mặc không nói.
"Cháu liền biết! Chú Chu, chú sinh bệnh đúng hay không! Ô ô ô ô!"
"Đừng gào!" Chú Chu lạnh lùng nói.
Ông ấy hít một hơi thật sâu, thanh âm mang theo chút thẹn thùng: "Đó là bởi vì ta muốn đưa Tiểu Phấn đi du lịch, muốn nó nhanh lên tiếp quản chức vụ của ta, sớm về hưu một chút!"
"Chỉ bởi vì cái này?" Tôi có chút khó có thể tin. Mà Chu Ân đã thu hồi nước mắt, xoa xoa mặt tôi, một biểu tình "Đúng vậy, ông ấy chính là loại người này".
Chú Chu chột dạ mà sờ sờ cái mũi: "Còn có chính là, mấy nhà lão già trong công ty kéo bè kéo phái, cậy già lên mặt, ta e ngại giao tình khó mà nói lời nói, chỉ có thể làm Chu Ân ra mặt sửa trị. Cũng cho nó đi tôi luyện, không phải một công đôi việc sao, đúng hay không?"
Cư nhiên ông ấy còn muốn tôi tán đồng!
Biểu tình vẻ mặt tôi "Chú cư nhiên là loại người này, mệt cho bọn cháu còn lo lắng chú như vậy" oán giận mà trừng mắt ông ấy.
Chú Chu thẹn quá thành giận, âm dương quái khí nói: "Thực xin lỗi, ta không chỉ có không bệnh, hơn nữa ta chính là người ngang ngược vô lý, chuyên chế bá đạo, bất cận nhân tình, cố chấp ương ngạnh, tự cho là đúng, gia trưởng phong kiến không có thuốc chữa."
Tôi vẫn như cũ trừng mắt ống ấy, chú Chu đạp bàn một cái: "Còn chưa cút!"
Chu Ân lôi kéo tôi lanh lẹ mà lăn.
Trở lại phòng, tôi cùng Chu Ân song song nằm ở trên giường, nhìn nhau liếc mắt một cái, đều bật cười.
Sợ bóng sợ gió một hồi thật là từ đẹp nhất trên thế giới.
"Em liền nói gì nhỉ, ông ấy đánh người còn đau như vậy, sao có thể mắc bệnh!"
Chu Ân nhìn tôi, trong mắt hài hước dần dần chuyển tình cảm sâu thẳm.
Anh thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm tôi, thân thể tới gần tôi, ánh mắt như một cái móc nhỏ, câu lấy nhân tâm người khác.
Không khí đột nhiên trở nên sền sệt, tôi giống như con thỏ vụng về hậu tri hậu giác ngửi được nguy hiểm, vừa muốn đứng dậy đã bị sói xám thoăn thoắt lại gần giữ ở dưới nanh vuốt.
Chu Ân cúi người chuẩn xác cắn khóe môi tôi, chỉ cắn một chút mà đầu tôi nóng lên, đem lý trí mà tôi có thiêu cháy, cánh môi anh như kẹo đường mà hồi bé tôi từng ăn, tôi mơ mơ màng màng ôm cổ anh đáp lại.
Cho đến khi tôi bị hôn đến thở không nổi, anh mới buông tôi ra, gương mặt chôn ở cổ tôi, bình phục hô hấp, thấp giọng nói: "Tiểu Y, Em sẽ vẫn luôn bồi anh. Anh thật sự rất thích em."
Lòng tôi như nổi trống, vô lực mà đẩy anh, không đẩy ra được, đơn giản mặc anh ôm: "Chu Ân, em còn có chuyện muốn nói rõ ràng với anh."
Anh cọ cọ cổ tôi, "Em nói."
"Đúng là em là thích ngươi, nhưng em không biết em thích bao nhiêu."
Chu Ân sống lưng thẳng một cái chớp mắt, buông eo tôi ra cùng tôi đối diện.
Tôi buồn rầu nhìn anh: "Thích anh quá dễ dàng, anh lớn lên đẹp, trong nhà lại có tiền, đối với em lại rất tốt, ngay cả cha mẹ anh cũng đối với em rất tốt, em không có lý do gì không thích anh. Nhưng em không biết em thích những điểm tốt đó hay là thích anh."
Chu Ân khó nén mất mát, vẫn là hôn mặt tôi, ôn nhu nói: "Trước tiên chúng ta ở cùng nhau, em nhìn xem anh có chỗ nào không tốt, xem em có thích anh hay không."
Tôi có chút không đành lòng: "Em nói như vậy rồi mà anh còn không đau lòng sao?"
"Có một chút," anh ấy yên lặng nhìn tôi, đôi mắt trơn bóng thâm tình: "Vậy em hôn anh một chút, an ủi anh một chút được không?"
Tôi bị mê hoặc, chui đầu vô lưới hôn lên, vốn định chuồn chuồn lướt nước, lại bị chế trụ sau ót, hôn đến thất điên bát đảo.