Cải Biên - Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức.

Một Năm Về Sau Sẽ Ly Hôn.


trước sau

Khu biệt thự bảo an rất nghiêm ngặt, cấm hết thảy xe taxi đi vào.

Thẩm Ngôn không thể làm gì khác hơn là xuống xe ở cổng mà đi bộ vào.

Sắc trời đã tối lại, tháng sáu gió đêm thổi lên thân người rất thoải mái, không hổ là khu biệt thự tấc đất tấc vàng, hoàn cảnh, không khí trong nội thành khó có thể so sánh.

Thẩm Ngôn đeo túi đeo lưng, thân cao 1m75, gương mặt góc cạnh phủ lên một tầng xanh xao, vàng vọt, một thân mồ hôi đi trên đường nhựa vào sâu trong khu biệt thự.

Từ nhỏ, thể chất của hắn đã không bằng cùng lứa, yếu đuối nhiều bệnh. Cũng dễ hiểu khi má Hà, là giám đốc tại khu cô nhi viện nơi hắn ở, kiên quyết không cho hắn ra ngoài làm việc, cũng vì lo cho sức khỏe của hắn. Nhưng cô nhi viện ngày càng khó khăn, nhận nuôi những đứa trẻ thì càng ngày càng nhiều, hắn cũng muốn góp một phần sức để chăm lo cho những đứa nhỏ, nên hắn lựa chọn dứt áo ra đi, trốn khỏi cô nhi mà đến Kinh Thành, mong tìm được việc làm để sau này có thể chu cấp cho cô nhi viện.

Đối với một hồi có thể gặp được năm người vợ siêu sao, hắn lộ ra rất bình tĩnh.

Dù sao xuyên không, trùng sinh loại sự tình này, hắn cũng đã trải qua, những thứ khác, tựa hồ quá bình thường.

Ở đây hẳn là cái thế giới song song, cùng Thẩm Ngôn kiếp trước đại khái giống nhau, chiều dài lịch sự không có biến hóa quá lớn, tuy nhiên vẫn có một số khác biệt.

Tỉ như ở thế giới này vẫn còn giữ chế độ đa thê, các hoạt động giải trí, tác phẩm, bài hát kiếp trước ở kiếp này cũng không thấy.

Bất quá với Thẩm Ngôn mà nói, những thứ này cũng không có trọng yếu.

Bất kể như thế nào kể từ khi chết đi một lần, tâm thái Thẩm Ngôn đã vô cùng bình thản.

Mặc dù kiếp trước hắn là thủ khoa đầu ra đại học, gây dựng một đại tập đoàn chuyên về y tế, nghiên cứu khám chữu cho hàng triệu người, nhưng chính hắn bị ung thư não thời kỳ cuối vô phương cứu chữa, nằm trên giường bệnh chờ chết.

Hắn cảm thấy mình vẫn chưa đủ thành công, cả một đời vội vàng kiếm tiền, vội vàng trở nên nổi bật, phụ mẫu lúc qua đời thậm chí không thể về nhà, không được gặp mặt phụ mẫu lần cuối.

Bằng hữu thân nhân sớm xa cách, danh bạ điện thoại cũng chủ yếu là đối tác làm ăn.

Một khắc này, Thẩm Ngôn tổng kết nhân sinh của mình chính là một thất bại.

Vì truy cầu những cái được gọi là thành công hắn đã mất đi quá nhiều.

Kỳ thực, hắn trên giường bệnh đã từng ước mơ, nếu có kiếp sau sẽ như thế nào, thế nào. Nhưng cũng chỉ xem như là huyễn tưởng, không có hi vọng xa vời sẽ thực hiện được.

Nhưng ai có thể nghĩ có thể thực sự xuyên qua đâu.

Hắn xuyên qua trọng sinh vào một đứa trẻ sáu tuổi đang thoi thóp vì bệnh tật nằm ở cô nhi viện, vì bệnh viện đã bó tay nên trả về để lo hậu sự. Nào ngờ hắn trùng sinh nhập vào thân thể này mà bình yên sống lại, làm má Hà là giám đốc cô nhi viện, rất đỗi vui mừng.

Sau này má kể về thân thế của hắn, rằng một đêm không trăng, một chiếc xe Mescedes màu đen đến trước của cô nhi viện, một người phụ nữ trạc 25 tuổi vô cùng xinh đẹp, dáng vẻ thướt tha, một tay dắt một cô bé tầm 5 tuổi, mắt sáng mài ngài, một tay ôm một hắn, khi đó hắn mới 1 tháng tuổi, vội vã vào cô nhi viện, nói rằng cha mẹ cậu bé đã mất, vì lý do gia đình nên không thể tiếp tục nuôi hắn nữa nên gửi nhờ cô nhi viện, nói hắn tên là Thẩm Ngôn, sau này có dịp sẽ đến đây tìm hắn, sau đó gửi cho viện cô nhi một nghìn vạn rồi nhanh chóng dắt bé gái lên xe rời đi.

Miếng ngọc bội khắc chữ Thẩm là tín vật duy nhất người phụ nữ để lại, một nghìn vạn để lại phần lớn vì chữa bệnh cho hắn mà hết, hắn thật rất muốn biết người phụ nữ cùng bé gái ấy là ai mà lại bỏ rơi hắn, bởi vì hắn lắm bệnh nhiều tật hay sao.

Nhưng dù sao Thẩm Ngôn vẫn cảm thấy lão thiên gia đối với mình vô cùng hậu ái, hắn cũng từ đấy long trân quý cơ hội sống lại này.

Lần này, hắn muốn nghiêm túc sống sót, nghiêm túc trải nghiệm nhân sinh, tìm về thân thích của hắn.

Tòa biệt thự số 6.

Thẩm Ngôn nhấn chuông cửa.

Dương Mật mở cửa, bốn mất nhìn nhau, nàng gật đầu một
cái, lúng túng cười rồi mời Thẩm Ngôn vào nhà.

Trên ghế salon ở phòng khách, còn ngồi đó bốn nữ.

Thẩm Ngôn cùng Dương Mật ngồi xuống, Dương Mật cùng bốn nữ ngồi thành một hàng, đối diện là Thẩm Ngôn.

Mở ra khí thế như một công đường tam ti hội thẩm.

Thẩm Ngôn không có gì vội vã khẩn trương, chỉ có cảm giác thú vị.

Ánh mắt cũng thoải mái nhìn năm nữ minh tinh.

Cũng không biết thật hay ảo giác, hắn thấy năm nữ ở bên ngoài so với trong tivi đẹp hơn rất nhiều, đều là quốc sắc thiên hương, da thịt trắng như tuyết, dáng ngồi cũng có lồi có lõm.

“Khục!”

Sáu người trầm mặc phút chốc, năm nữ ánh mắt giao lưu một phen, sau đó Dương Mật nắm chặt nắm tay trắng non ở bên miệng, ho nhẹ một cái, nói: “Thẩm Ngôn, chúng tôi muốn cùng anh nói chuyện.”

Thẩm Ngôn gật đầu: “Mời nói.”

Dương Mật nói: “Chuyện giữa chúng ta, anh hẳn cũng biết, chỉ là một cái hiểu lầm, chúng tôi uống nhiều, cho nên làm chuyện hoang đường, hai ta không có tình cảm, thậm chí chúng ta cũng không quen biết nhau, cho nên……Chúng tôi dự định năm sau cùng anh ly hôn.”

Thẩm Ngôn tiếp tục gật đầu, nói: “Được”

Dương Mật cùng bốn nữ đồng loạt giương lên miệng nhỏ, nhìn có chút ngốc manh*

*Các nàng nghĩ tới Thẩm Ngôn sẽ cự tuyệt, sẽ chơi xấu, sẽ đưa ra yêu cầu quá đáng gì đó, tỉ như muốn qua đêm với các nàng, muốn đòi hỏi một hai nghìn vạn, trên thực tế, các nàng cũng đã thương lượng qua, nếu Thẩm Ngôn yêu cầu không quá phận, các nàng sẽ tận lực thõa mãn.

Nhưng ai có thể tưởng tượng hắn thống khoái gật đầu đồng ý nhanh như vậy.

Các nàng thậm chí cảm thấy có chút thất lạc, cảm thấy hoài nghi mị lực của mình.

“Ách….Đã anh đồng ý, vậy chúng ta cứ thế quyết định, tiếp đó chúng tôi có một yêu cầu nhỏ, đó chính là trong một năm nay, anh không nên nói lung tung với truyền thông, tận lực không gây chuyện, tốt nhất là không rời khỏi ánh mắt của chúng tôi.”

Dương Mật khoát khoát tay nói: “Chúng tôi không phải không tin tưởng anh, chỉ là…Chỉ là anh hẳn phải biết than phận của chúng tôi, bây giờ truyền thông đều đang ngó chừng, bọn hắn sẽ nghĩ trăm phương nghìn kế để moi lời của anh, anh hiểu chứ?”

Thâm Ngôn nhíu mày, ly hôn không có gì, nhưng không thể rời đi ánh mắt các nàng là ý gì? Hạn chế tự do sao?

“Anh yên tâm, chúng tôi sẽ đền bù cho anh.” Lưu Sư Sư nói tiếp: “Chúng tôi mỗi tháng sẽ cho anh 10 vạn khối để sinh hoạt, sau khi ly dị sẽ gửi thêm 500 vạn.”

Thẩm Ngôn trên mặt tươi cười, gật đầu một cái, đưa tiền liền không thành vấn đề, hắn còn nguyên một cô nhi viện đang lo không có tiền chu cấp đây.

Hắn mặc dù quyết định sống đời an nhàn, nhưng cuối cùng là vẫn phải có tiền, bản thân có tiền không sai, càng nhiều càng tốt, dù sao cũng quyết định đến đời sống vật chất, hắn về sau cưới vợ, sinh con cũng cần tiền a. Không thể cứ một túp lều tranh, hai quả tim vàng là hạnh phúc được, rồi hai đứa cạp đất mà sống, thậm chí không có miếng đất để mà cạp.

Chỉ cần không si mê, cố chấp trong chuyện kiếm tiền là được.

Làm việc cho năm nữ minh tinh cũng không tồi, một năm kiếm về 620 vạn, vừa có thể ngắm các nàng. Cái này đãi ngộ phải nói là tuyệt vời a...

..............................

Manh manh* : chỉ sự dễ thương.

Truyện convert hay : Trở Về 60: Làm Ruộng Làm Giàu Dưỡng Nhãi Con

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện