Khách sạn Tứ Quý.Đàm Dịch Khiêm tắm xong đi ra thì thấy Hạ Tử Du ngồi ngẩng người trên giường, Liễu Nhiên rất hiểu chuyện nên đã qua phòng khác ngủ cùng dì Lô.
Anh ngồi xuống mép giường nhìn cô, anh nhẹ giọng hỏi “ Em lại đang suy nghĩ gì vậy?”Tâm tư của Hạ Tử Du từ lâu anh đã không thể nắm bắt hết, từ lúc anh biết cô âm thầm lên kế hoạch vì anh lúc đó anh đã hiểu ra một điều, cô gái lương thiện nhút nhát lần đầu anh gặp đã không còn, thay vào đó là một Hạ Tử Du chính chắn, bình tĩnh là có kế hoạch riêng.
Thế nhưng cô vẫn la cô gái lương thiện luôn nghĩ cho người khác.Hạ Tử Du nhìn anh, cô ôm anh giọng nhỏ nói, “ Em đang nghĩ về những chuyện đã trải qua, về anh và Đường Hân còn có chuyện anh và Đan Nhất Thuần.”Đàm Dịch Khiêm nhíu mày không vui, giọng anh có chút nghiêm nghị nói “ Em đừng suy nghĩ lung tung.”Hạ Tử Du rời khỏi vòng ôm của anh, cô nhìn sâu vào đôi mắt đen láy của Đàm Dịch Khiêm, hóa ra mắt của bé con và anh rất giống nhau, cô nói “ Chuyện của Liễu Nhiên trong ba năm qua anh có thể kể em nghe được không?”Đàm Dịch Khiêm hôn trán của Hạ Tử Du, anh ôm cô dựa vào đầu giường, giọng anh trầm ấm lại dịu dàng vang lên “ Anh không hề biết rằng tâm trí và tâm tư của Liễu Nhiên đều đặt hết vào em, lần đó khi anh ôm em đến bệnh viện con bé cũng thấy.
Anh vì phiên tòa nên nhờ mẹ anh và Đàm Tâm chăm sóc Liễu Nhiên, nhưng dù tìm đủ mọi cách con bé vẫn không nghe, khóc lóc đòi gặp em, miệng luôn nói các người là người xấu, làm mẹ bị thương.
Đến cả anh con bé cũng dùng ánh mắt đề phòng trách móc, Đàm Tâm đề nghị một bác sĩ tâm lí chính là Đan Nhất Thuần, mặc dù có tác dụng đối với Liễu Nhiên nhưng lâu ngày con bé tính tình trầm lặng, ít nói, không tiếp xúc với bất kì ai ngoại trừ dì Lô.
Đối với người làm cha như anh con bé chỉ là hờn hợt gọi ba nhưng sẽ không cùng anh chơi đùa vui vẻ như trước đây, anh đã có thời gian tìm đến một vị bác sĩ tâm lí trẻ em nổi tiếng khác nhưng con bé không chịu hợp tác.”Hạ Tử Du trong lòng đau đớn, sống mũi cay cay nhưng cô ép mình không được khóc, cô biết nếu cô khóc Đàm Dịch Khiêm sẽ dừng lại không kể cho cô nghe nữa.
Giọng Hạ Tử Du có chút nghẹn ngào, cô nói “ Anh biết không? Chị Hứa từng nói với em, Liễu Nhiên có tâm tư sẽ không giống một đứa trẻ bình thường, con bé sẽ có một khoản trống thế giới riêng của con bé, nếu gặp chuyện gì khiến con bé tổn thương con bé sẽ nhốt mình trong không gian kia, con bé sẽ không cho một ai tiến vào ngoại trừ người bé yêu thương nhớ nhung nhất.
Em nghĩ có thể bé con ảnh hưởng từ môi trường khi còn trong bụng em, và khi em nuôi dưỡng bé con trong trại giam.” Cô nhìn Đàm Dịch Khiêm rất lâu, mới mở miệng “ Dịch Khiêm, em nói những lời này không phải là muốn anh cảm thấy tội lỗi mà em muốn anh biết quá trình lớn lên của Liễu Nhiên.”Đàm Dịch Khiêm mím môi, anh ôm chặt cô yên lặng chờ cô nói tiếp “ Lúc em mới biết mình mang thai bé con, em đã rất vui mừng trong lòng mong chờ phản ứng của anh khi biết tin mình sắp làm cha sẽ như thế nào cho nên em đã viết thư cho anh, sau đó vì họ biết em mang thai cho nên không ngừng hành hạ em, đánh đập