Thành phố Y.Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du bay về thành phố Y là cùng một ngày.Sau khi xử lý ổn thỏa chuyện của Đường Hân, Đàm Dịch Khiêm mới biết Hạ Tử Du đã đưa Liễu Nhiên về thành phố Y, anh cũng dùng phi cơ riêng quay về thành phố Y.
Vì phiên tòa mở ra tại thành phố Y.Khách sạn Tứ Quý, Hạ Tử Du vừa xuống mấy bay liền có một nhóm người áo đen mang cô đến đây, cô biết đây là người do Đam Dịch Khiêm phái đến.Hạ Tử Du bị người đẩy vào phòng, Liễu Nhiên nhìn thấy Đàm Dịch Khiê ngồi trên ghế salon liền vui mừng chạy đến ôm lấy Đàm Dịch Khiêm, “ Ba.”Đàm Dịch Khiêm ôm lấy bé, hôn nhẹ lên vầng trán non nớt của Liễu Nhiên, gương mặt tuấn dật lộ vẻ thương yêu của người cha mà Hạ Tử Du cực kỳ hiếm thấy.Liễu Nhiên nhìn Hạ Tử Du còn đang đứng ngoài cửa, bé buông Đàm Dịch Khiêm tuột xuống người anh chạy đến ôm lấy đùi Hạ Tử Du, “ Mẹ, ba tìm chúng ta sao?”Hạ Tử Du đè nén giọt nước mắt sắp thành hình, mỉm cười ôm lấy con bé, “ Bé con, mẹ và ba cần nói chuyện, con xem trên giường ba đã chuẩn bị gấu bông cho con, con đến đó chơi được không?”Liễu Nhiên rất nghe lời, liền chạy đến giường lớn, chân ngắn leo lên giường ôm gấu bông, nhưng mắt lại lén nhìn về phía mẹ bé.Thật ra, con gấu bông kia là của Hạ Tử Du trước cô rất thích lúc trước hai người còn bên nhau, Đàm Dịch Khiêm còn giễu cợt cô còn chưa trưởng thành, nhưng đến tối trên giường đá có con gấu bông lớn.
Hạ Tử Du không nghĩ gần đã hơn ba năm nó vẫn còn ở đây.Hạ Tử Du nhìn thẳng về phía Đàm Dịch Khiêm, “ Ngày mai tòa sẽ thẩm vấn, anh còn đưa tôi đến đây làm gì?”Đôi mắt đen sâu thẳm, âm u của Đàm Dịch Khiêm liếc nhìn Hạ Tử Du, khóe miệng nâng lên một nụ cười tự nhiên, “ Thế nào, hiện tại ngay cả đến gần tôi một bước cũng không dám?”Nghe giọng lạnh lẽo như thể hầm băng của anh, thân thể cô không khỏi khẽ run.Đàm Dịch Khiêm chợt đứng lên, Hạ Tử Du có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lùng nguy hiểm của Đàm Dịch Khiêm như một mũi dao bén nhọn tới gần cô, Hạ Tử Du sợ hãi muốn xoay người mở cửa bỏ chạy.Đàm Dịch Khiêm nào để cô thoát được, anh đưa tay kéo cô áp mạnh cô lên cánh cửa, khóe miệng nhếch lên, “ Cô sợ cái gì?”Hạ Tử Du mím môi, cố gắng đè nén cơn đau ở bụng, cô lạnh lùng nhìn anh, “ Tôi có gì pải sợ anh nữa, hai năm tù giam, chịu đựng sự hành hạ của bạn tủ, gần như là không còn mạng để ra tù thì anh là gì mà tôi phải sợ? Hay nói cách khác, tôi hà tất gì phải sợ hung thủ giết người như anh.”Đàm Dịch Khiêm tức giận, “ Hạ Tử Du vậy thì tôi không ngại làm hung thủ cùng kéo cô xuống địa ngục.”Hạ Tử Du đag muốn phản bác anh, nhưng bụng đau đớn giống như lúc cô sinh Liễu Nhiên không khác biệt, vì dự đè ép của Đàm Dịch Khiêm khiến cô càng đau đớn, khuôn mặt tái nhợt, thân thể không còn lực trượt xuống dọc theo cánh cửa sau lưng.Đàm Dịch Khiêm cảm thấy kinh hoàng vì dưới chân Hạ Tử Du là một vũng máu đỏ chói mắt, anh đỡ lấy người cô giọng điệu nhẹ hẳn, “ Em làm sao vậy?”Trả lời Đàm Dịch Khiêm là một sự trầm lặng của Hạ Tử Du, vì cô hàn toàn 9a4 mất đi ý thức.Bệnh Viện.Đàm Dịch Khiêm đứng trước hành lang bệnh viện, khuôn mặt điển trai nặng nề hiếm thấy.Khi anh ôm Hạ