Hạ Tử Du dỗ Đàm Ngôn Tư ngủ, nhưng con bé một mực không chịu xuống khỏi người Hạ Tử Du, cô cười giọng dịu dàng dỗ con bé, “ Liễu Nhiên, mẹ không rời đi, con vừa mới hạ sốt, con xuống giường nằm được không?”Đàm Ngôn Tư lắc đầu, giọng ai oán như trước đây con bé nói, “ Mẹ lừa con, mẹ bỏ con đi lâu như vậy, ba và bà dì cũng lừa con...”Hạ Tử Du nghe trong miệng bé chỉ là ba và bà dì, mà cô không hề nghe bé nhắc đến bà nội, cô hay là người khác trong miệng bé.Đàm Dịch Khiêm nhìn Hạ Tử Du, anh biết cô đang nghĩ gì, nhưng anh không vội nói cho cô nghe, anh tiến đến ôm Đàm Ngôn Tư, con bé hốt hoảng giãy giụa, tay nhỏ bé bám chặt cổ Hạ Tử Du, Đàm Dịch Khiêm nghiêm giọng nói, “ Liễu Nhiên, con mà không xuống là mẹ con sẽ rất mệt.”Đàm Ngôn Tư, ngẩng đầu từ trên vai Hạ Tử Du, đưa đôi mắt ngây thơ lo lắng nhìn cô, nhỏ giọng hỏi nói, “ Mẹ không được bỏ Liễu Nhiên đi.” Con bé tuột xuống khỏi người Hạ Tử Du, ngoan ngoãn leo lên giường nằm, nhưng đôi mắt vẫn luôn mở to nhìn Hạ Tử Du.Đàm Dịch Khiêm ngồi xuống mép giương nghiêm túc nói, “ Ba hứa với con, ba sẽ không để mẹ rời chúng ta nữa bước được không?”Hiếm khi Hạ Tử Du thấy được vẻ mặt này của Đàm Dịch Khiêm, dù là ba năm trước anh cũng không lộ vẻ mặt này trước mặt con gái.Đàm Ngôn Tư nhìn Đàm Dịch Khiêm một cái, bé biết, mặc dù ba bé luôn bận rộn nhưng có thời gian liền chơi cùng bé, còn có ba luôn giữ lời hứa với bé, chính vì vậy con bé yên tâm gật đầu, từ từ nhắm mắt ngủ.
Đàm Dịch Khiêm yêu thương hôn lên trán Đàm Ngôn Tư, điều chỉnh góc chăn cho con bé, sau đó mới đứng dậy nhìn Hạ Tử Du.Hạ Tử Du bị anh nhìn có chút không được tự nhiên, nghĩ đến cảnh hôn lúc chiều của hai người ở bờ biển, thoáng chốc khuôn mặt cô ửng hồng.Đàm Dịch Khiêm nhín cô, lúc lâu mới từ tốn mở miệng, “ Chúng ta còn chưa nói xong chuyện.”Hạ Tử Du hốt hoảng, chẳng phải anh biết hết rồi sao, còn muốn cô nói gì nữa?Hạ Tử Du không yên lòng, bất giác lùi về sau một bước, đề phòng nhìn anh, “ Chẳng phải chị Dư và tổng giám đốc Kiều đã nói cho anh biết hết rồi sao? Anh còn muốn nói gì?”Đàm Dịch Khiêm cười thầm trong lòng vì bộ dáng bây giờ của Hạ Tử Du rất giống bộ dáng lần đầu anh gặp cô, nhút nhát sợ hãi nhưng là vẫn ngoan cố tỏ ra không sợ.Anh thích bộ dáng này của cô hơn là bộ dáng lạnh lùng bình tĩnh của cô.Đàm Dịch Khiêm bước từng bước đến, Hạ Tử Du sợ hãi lùi lại, đột nhiên anh ôm chầm lấy cô, nhỏ giọng nói, gần như là kiềm nén, “ Vì sao vì anh làm nhiều việc như thế mà không cho anh biết, vi sao biết chuyện lúc nhỏ không nói với anh?”Hạ Tử Du hít sâu, giờ phút này cô không thể rơi được một giọt nước mắt, cô không biết vì sao? Nhưng trái tim cô luôn muốn mình làm theo, không muốn anh phải vì cô mà mệt mỏi, không muốn anh vì cô mà khó xử, nghĩ đến Đường Hân, nghĩ đến Đan Nhất Thuần, hai người này đều có mối quan hệ mập mờ với anh, cô không thể làm người thứ ba chen chân vào được.Hạ Tử Du dùng giọng hết sức bình thản nói, “ Đàm Dịch Khiêm, đã có lúc tôi từng nghĩ sẽ nói ra tất cả để anh ân hận, để anh cắn rứt lương tâm