Lúc bấy giờ Hạ Tử Du mới nhìn Đan Nhất Thuần, cô cười nhẹ nhàng, “ Cám ơn cô.”Đàm Dịch Khiêm lúc này mới chú ý đến hai gò má ửng hồng của Đan Nhất Thuần, anh nhìn Kiều Sở Ngạn, “ Cậu cho cô ấy uống bao nhiêu rượu?”Kiều Sở Ngạn nhìn Đan Nhất Thuần đã có hơi men say, vội vàng thanh minh, “ Làm gì có, tôi chỉ là không biết cô ấy không biết uống rượu mà thôi, hai...!hai ly thì phải.” Anh tỏ ra vô tội, đúng là Đan Nhất Thuần tự uống, anh không cản, ai biết cô ấy lại như vậy.“ Dịch Khiêm, em chúc phúc cho cho hai người....!Dịch Khiêm...” Đan Nhất Thuần không ngừng thều thào nói.Đàm Dịch Khiêm nhìn thấy trên mặt Đan Nhất Thuần đã bắt đầu nổi mẫn đỏ, nghiêm mặt lạnh nhạt căn dặn Kiều Sở Ngạn, “ Cố ấy dị ứng với rượu cồn, bây giờ cậu nhanh đưa cô ấy về rồi cho cô ấy uống thuốc đi.”Kiều Sở Ngạn lúc này mới chú ý đến Đan Nhất Thuần, sau đó nói tạm biệt Hạ Tử Du và Đàm Dịch Khiêm liền mang Đan Nhất Thuần đi.Hạ Tử Du sâu kín nhìn Đàm Dịch Khiêm.Lúc bữa tiệc kết thúc, Hạ Tử Du tưởng Đàm Dịch Khiêm sẽ đưa cô và Liễu Nhiên về nhà, nhưng anh lại nói, “ Anh đưa em đến một nơi.”Hạ Tử Du nghi hoặc hỏi, “ Đi đâu vậy anh?”Đàm Dịch Khiêm không nói, chỉ cười nhẹ, một tay anh ôm Liễu Nhiên, tay còn lại nắm tay Hạ Tử Du.Bệnh viện.Hạ Tử Du khó hiểu nhìn Đàm Dịch Khiêm, nhưng thấy anh không nói, cô cũng không hỏi.
Đàm Dịch Khiêm đưa hai mẹ con đến một hành lang bệnh viện, tiến vào một căn phòng lớn, trên giường là một người đàn ông trung niên đang nằm ngủ sâu trên giường bệnh lớn.Y tá thấy Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du liền lên tiếng, “ Đàm tổng, phu nhân.” Anh thông báo cho truyền thông và báo chí về hôn lễ của anh, dĩ nhiên y tá cũng sẽ biết Hạ Tử Du là vợ Đàm Dịch Khiêm.Trong phòng bệnh ngập tràng mùi thuốc khiến Hạ Tử Du khó thở, Đàm Dịch Khiêm nhìn Hạ Tử Du nhẹ giọng nói, “ Đó là ba anh.”Hạ Tử Du không thể tin nhìn Đàm Dịch Khiêm, sau đó là đưa mắt nhìn người đàn ông nằm yên trên giường bệnh, năm đó cô từng nghe tin tức nói chủ tịch tiền nhiệm của Đàm thị vì ốm nặng cho nên Đàm Dịch Khiêm mới nhận tiếp quản Đàm thị, sau đó thì không nghe tin tức gì về ông nữa.Bây giờ nhìn kỷ Đàm Tĩnh Khâm, Hạ Tử Du mới biết Đàm Dịch Khiêm giống ba anh.Cô nắm tay Liễu Nhiên ngồi xuống chiếc ghế đặt cạnh giường bệnh, gương mặt cô dịu dàng, cô nói với Liễu Nhiên, “ Bé con, gọi ông nội đi.”Liễu Nhiên không hỏi, chỉ là lời của Hạ Tử Du con bé đều ngoan ngoãn nghe lời, “ Ông nội.” Sau đó lại đưa ánh mắt ngây thơ nhìn Hạ Tử Du, con bé hỏi, “ Mẹ, ông nội ngủ sao? Liễu Nhiên chào ông nội rồi nhưng ông nội không trả lời Liễu Nhiên.”Hạ Tử Du nhìn con bé, kiên nhẫn nói, “ Ông nội sức khỏe không tốt, đợi khi ông nội khỏe lại sẽ trả lời Liễu Nhiên được không?”Liễu Nhiên ngoan ngoãi gật đầu, Hạ Tử Du nhìn Đàm Tĩnh Khâm, “ Ba, con là Hạ Tử Du, con là con dâu của ba.”Đàm Dịch Khiêm im lặng nhìn cô trò chuyện cùng ba anh, đúng lúc có điện thoại anh ra ngoài nghe.Biệt thự.Hạ Tử Du sau khi tắm rửa xong đi ra, cô vẫn chưa thấy Đàm Dịch Khiêm quay lại, nhiệm vụ dỗ Liễu Nhiên Đàm Dịch Khiêm liền đảm nhận, mà tiểu gia hỏa nhà cô luôn bám theo cô nay lại rất nghe lời và bám lấy Đàm Dịch Khiêm.Đúng lúc này, Hạ Tử Du có điện thoại, số điện thoại là của Hứa Hân Hy.Hạ Tử Du cười vui vẻ, lúc ở buổi tiệc, vì ở trại giam có viện cho nên chị Hứa trở về trước, “ Chị Hứa, mọi chuyện ổn chứ ạ?”Đầu dây Hứa Hân Hy cười nhẹ nhàng nói, “ Không có gì nghiêm trọng, chỉ là việc nhỏ thôi.
Tiểu Du ngày mai em rảnh không?”“ Rảnh ả, ngày mai Liễu Nhiên cũng không đến nhà trẻ, em đưa con bé đến thăm chị.”“ Không cần đến trại giam, ngày mai chị chính thức nghỉ tại trại giam rồi.”Hạ Tử Du ngạc nhiên hỏi, “ Nghỉ sao? Vì sao ạ?”Hứa Hân Hy cười