Đàm Dịch Khiêm vì thái độ và câu hỏi của Hạ Tử Du khiến trong lòng anh bất an, dự định đi nữa năm anh cũng hoãn lại vì chuyện của Đan Nhất Thuần.Hạ Tử Du đứng lên khỏi người Đàm Dịch Khiê m khi anh buông lỏng cô, cô đứng cách anh vài bước, bình tĩnh nói, “ Anh nói đi thị sát thị trường nữa năm có phải vì Đan Nhất Thuần không?”Đàm Dịch Khiêm chấn động, anh đứng lên muốn tiến lại gần cô nhưng cô lại đề phòng lùi lại, anh cố bình tĩnh nói, “ Mọi chuyện không như em nghĩ, anh có thể giải thích.” Bây giờ anh rất sợ, là sợ hãi trong lòng trước nay chưa từng có ở anh.Hạ Tử Du lắc đầu, đôi mắt sớm đã bị nước mắt che đi tầm nhìn, khiến hình ảnh Đàm Dịch Khiêm mờ nhạt trong mắt cô, giống như mờ ảo, giống những giấc mơ cô thấy anh trong ba năm ở Male.
Hạ Tự Du ngây thơ đưa tay lau nước mắt, giọng nghẹn ngào vng lên, “ Có phải cũng bởi vì Đan Nhất Thuần xảy thai mà anh không cần rời đi nữa năm đúng không?”Sắc mặt Đàm Dịch Khiêm càng đen, anh không hiểu vì sao cô biết, chị Dư sẽ không có khả năng nói cho cô biết, vì chị Dư còn đng hôn mê trong bệnh viện.Hạ Tử Du hít mũi, cố gắng không nghĩ lung tung, cố gắng không nghĩ về cảnh Đàm Dịch Khiêm và Đan Nhất Thuần có đứa nhỏ, trước đây cảnh Đường Hân và Đàm Dịch Khiê thân mật với nhau, khi ba năm trước họ kết hôn anh đã thừa nhận chưa bao giờ tiến x hơn với Đường Hân.Nhưng hiện tại thì khác, Đan Nhất Thuần ở bên cạnh anh ba nă, lại là trước đó anh chỉ nói họ diễn kịch vì bạn trai Đan Nhất Thuần quấy rối cô ấy, bây giờ biến thành Đan Nhất Thuần ang thai con của Đàm Dịch Khiêm hơn một tháng liền xảy thai vì cùng chị Dư xảy ra tranh cãi.Mang thai hơn một tháng cũng là lúc cô cùng Đàm Dịch Khiêm kết hôn, anh lại ở sau lưng cô cùng Đan Nhất Thuần xảy ra quan hệ.Đàm Dịch Khiêm muốn tới gần cô thì cô càng lùi lại, sự sợ hãi cùng hoang mang trong lòng khiến Hạ Tử Du không cách nào bình tĩnh, đến cùng vì không chú ý đến đồ chơi khi nãy bé con chơi mà cô vấp ngã.“ Tử Du.” Đàm Dịch Khiêm hốt hoảng vội chạy đến chỗ cô, chỉ thấy Hạ Tử Du nước mắt đầy mặt, gương xinh đẹp tái nhợt.Hạ Tử Du chống một tay xuống sàn nhà lạnh băng, bụng cồn cào lại có cảm giác đau âm ẩm, cô bám lấy cánh tay của Đàm Dịch Khiêm căng thẳng nói, “ Dịch Khiêm, nhanh đưa em đi bệnh viện....!Con...Con em...” Hạ Tử Du nhớ đến hình ảnh ba năm trước cô mất đứa nhỏ liền sợ hãi, cô căng thẳng, khóc nấc cầu xin anh.Sắc mặt Đàm Dịch Khiêm tái nhợt, anh vội ôm Hạ Tử Du lên, miệng quát lớn, “ Cảnh Nghiêu, chuẩn bị xe.”Cảnh Nghiêu nhanh chống nhận lệnh, lái xe đưa hai người đến bệnh viện gần nhất.Bệnh viện.Hạ Tử Du lập tức được đưa vào phòng cấp cứu, cảnh tượng năm đó giống như một đoạn phim được tua lại, khiến Đàm Dịch Khiêm không khỏi sợ hãi, khi nãy anh nghe cô nói “ Con “ liền khiến tim anh như chậm nhịp, anh khẩn trương, anh sợ hãi.Đàm Dịch Khiêm luôn nghĩ rằng, cơ thể cô không tốt, khả năng mang thai không phải không có, nhưng là anh không nghĩ đứa nhỏ ngay lúc này lại đến.Hạ Tử Du từng lo lắng nói với anh, cô sợ rằng cơ thể cô không tốt, có đứa nhỏ rồi sẽ không phải giống như ba năm trước cô mất đi con không? Anh đã cam đoan với cô là sẽ không có khả năng đó.Hiện tại , Đàm Dịch Khiêm đứng trước cửa phòng cấp cứu, hai tay siết chặt nắm đấm, đối với Hạ Tử Du anh vẫn luôn không bảo vệ tốt cho cô.Cảnh Nghiêu bước đến, kính cẩn trước Đàm Dịch Khiêm, “ Tổng giám đốc, tôi đã hỏi qua dì Lô và người làm.
Họ