Không khí trong phong bao bỗng chốc bao trùm khí lạnh, Đàm Dịch Khiêm siết chặt nắ đấm, lạnh lùng nhìn Kim Trạch Húc và Đường Hân.
“ Bây giờ cô có thể thả Hạ Tử Du ra được chưa?”Kim Trạch Húc nhìn bản chuyển nhượng cổ phần và bàn giao Đàm thị có chữ kí của Đàm Dịch Khiêm lên tiếng, “ Đợi luật sư của tôi kiểm tra chữ kí của anh đã.”Đường Hân nhìn Đàm Dịch Khiêm, trong mắt tràn ngập sự yêu mến chưa bao giờ thay đổi, “ Em không muốn anh lấy Đan Nhất Thuần.”Đàm Dịch Khiêm đưa mắt nhìn Đương Hân, bạc môi mấp máy, “ Cô là dùng Hạ Tử Du ép tôi hủy hôn với Nhất Thuần?”Đường Hân ánh mắt thương tiếc, đau thương nhìn Đàm Dịch Khiêm, Kim Trạch Hú đã sớm ra ngoài nói chuyện cùng luật sư.
Đường Hân nói, “ Anh có biết người bày mưu cho em bắt cóc ba mẹ em ép Hạ Tử Du về thành phố Y là ai không? Là Đan Nhất Thuần, chuyện anh cùng Hạ Tử Du kết hôn cũng là cô ta nói với em, chuyện anh vì Hạ Tử Du mà ép Đan Nhất Thuần phá bỏ cái thai cứu mạng con gái anh cũng là Đan Nhất Thuần nói cho em biết.”Đàm Dịch Khiêm híp mắt nhìn Đường Hân, anh mím môi không nói.“ Bên cạnh anh chính là một con hồ ly độc ác hơn so với em đấy.
Đan Nhất Thuần vì muốn giá họa cho Hạ Tử Du nên cùng trợ lí Dư tranh cải, cô ta cố tình để mình trượt chân xảy thai, sau đó là nhờ sự yêu mới của mẹ anh và chị gái anh đến tìm Hạ Tử Du.
Sao hả, khi Hạ Tử Du biết chuyện Đan Nhất Thuần cùng anh có con cô ta phản ứng như thế nào?” Đường Hân đưa ta mơn trớn phát họa đường nét tuấn tú điển trai trên gương mặt của Đàm Dịch Khiêm, cô ta trêu chọc anh, khiêu khích anh.Đàm Dịch Khiêm lạnh giọng nói, “ Chính như cô nghĩ, cô ấy liền cùng tôi li hôn.”Đường Hân cười như bị phát điên.
Lúc này Kim Trạch Húc bước vào cũng vừa nghe Đường Hân nói, “ Vậy thì em sẽ khiến cô ta biến mất khỏi thế gian, trên đời này sẽ không còn Hạ Tử Du nữa.”“ Cô điên sao? Tôi nói cô không được đụng vào Tử Du.” Kim Trạch Húc kéo Đường Hân tức giận quát lớn.“ Ha Ha, muộn rồi, thuộc hạ đã theo lệnh tôi cho cô ta uốn thuốc độc rồi.” Đường Hân gần như là điên dại, đồng thời cô ta ch thuộc hạ giết luôn ông bà Hạ.Đàm Dịch Khiêm nghe không nổi nửa, anh cất bước nhanh chống rời khỏi phòng bao, tay chân anh run run bấm điện thoại.Thành phố Y, Kiều Sở Ngạn phát hiện Hạ Tử Du nhân lúc anh gọi điện thoại liền rời đi, cô còn nhắn tin cho anh nhờ anh chăm sóc Liễu Nhiên, Kiều Sở Ngạn nhanh chống gọi cho Đàm Dịch Khiêm nhưng lại là luôn bận.Bên khu nhà hoang, bọn bắt cóc nghe theo lệnh của Đường Hân chuẩn bị ra tay thì bị lính bắn tỉa bắn, sau đó là cảnh sát đột nhập vay bắt chúng.“ Tử Du, Tử Du, con có sao không?” Ông bà Hạ lo lắng đến đỡ Hạ Tử Du vẫn còn nằ trên đất, ông Hạ nhờ có thuốc mà Hạ Tử Du mang đến nên đã khôi phục nhưng sức khỏe vẫn còn yếu.“ Ba mẹ, cứu lấy con của con, cứu lấy nó.” Hạ Tử Du nức nở nói.Ông bà Hạ chỉ nhìn thấy mảnh máu đỏ dưới người Hạ Tử Du.........“ Con ơi, bảo bối nhỏ con đừng đi, đừng bỏ lại mẹ một minh mà...bảo bối...” Hạ Tử Du thần thức không ổn định, trong mơ cô nhìn thấy đứa nhỏ của mình, cô vô thức gọi nhưng là chân chôn tại chỗ không nhúc nhích được, sau đó là một mảng ánh sáng chói mắt.Kiều Sở Ngạn lo lắng gọi Hạ Tử Du luôn nói mê sảng, Hạ Tử Du hốt hoảng mở mắt, cô nhìn Kiều Sở Ngạn vội lên tiếng hỏi, “ Robert, con em, con em.....” Đến cùng là cô không thể nói được câu hoàn chỉnh, cảm giác ba năm trước cô mất đứa nhỏ lại hiện ra trước mắt.Kiều Sở Ngạn hai tay giữ vai Hạ Tử Du, anh nhẹ giọng nói, “ Không sao, chỉ