Tham vọng quá nhiều là do lòng người tham lam quá mức…Biết điểm dừng sẽ có kết cục khác.…….Thời điểm mà Kiều Sở Ngạn quay lại là thấy cảnh tình cảnh thấm thiết, ôm hôn nồng đậm của Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du.
Anh hắng giọng, “ Bây giờ chừa chút hơi giải thích cho tôi biết thì hơn.”Hạ Tử Du hoảng hốt giật mình, vội đẩy Đàm Dịch Khiêm, cô ngượng ngùng mắc cỡ chon mặt tại hỡm vai của Đàm Dịch Khiêm, ngượng chết cô rồi.Đàm Dịch Khiêm cười vui vẻ ôm lấy cô, anh đưa mắt nhìn bạn tốt, “ Cám ơn cậu.”Kiều Sở Ngạn như không tin vào tai mình, Đàm Dịch Khiêm vừa mới nói cám ơn anh sao.
Mặt Kiêu Sở Ngạn quái đản như là cố tình nói, “ Cậu vừa nói gì? Tôi không nghe rõ lắm, có thể nói lại được không?”Hạ Tử Du bị bộ dạng của anh chọc cười.Kiều Sở Ngạn bất mãn nói, “ Em gái tiểu Du em đừng có cười anh, thằng nhóc Dịch Khiêm này chưa bao giờ mở miệng nói cám ơn với ai đâu.”Đàm Dịch Khiêm liếc mắt khinh thường Kiều Sở Ngạn, anh hỏi Hạ Tử Du, “ Liễu Nhiên đâu?”Hạ Tử Du trả lời, “ Con bé được dì Lô chăm sóc, ba mẹ em rất thích con bé nên đón nó về Hạ gia chơi vài hô rồi.
Con bé mới khỏe em cũng không muốn con chịu cực cùng em ở bệnh viện.”Robert ngồi xuống ghế salon trong phòng bệnh, đưa mắt chán nản nhìn cặp vợ chồng nói chuyện thân mật cùng nhau, họ đem anh xem như không khí rồi.Đàm Dịch Khiêm mở miệng, “ Hiện tại Đàm thị còn chút rắc rối nhỏ, anh cần giải quyết cho nên anh đưa em và Liễu Nhiên về Mĩ.”“ Chẳng phải Đàm thị bây giờ là của em gái tiểu Du sao? Giao cho em ấy giải quyết.” Robert gian manh lên tiếng.Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng trừng mắt cảnh cáo Robert.Hạ Tử Du khó hiểu nhìn Robert rồi nhìn Đàm Dịch Khiêm, cô hỏi “ Chuyện gì vậy anh? Robert nói gì vậy?”“ Anh giải thích sau với em, không cần lo lắng.
Chỉ là chuyện nhỏ thôi.” Đàm Dịch Khiêm trấn an cô, sau đó tiện tay lấy áo khoát khoác lên người cô, anh cẩn thận nhẹ nhàng ôm cô lên sải bước ra khỏi phòng.
Robert cũng nhàn rỗi đi theo sau.Mấy ngày qua vì lo lắng cho Đàm Dịch Khiêm nên cô ngủ không sâu giấc, biết anh bình anh lại vì đang mang thai nê Hạ Tử Du rất nhanh đã ngủ trong lòng Đàm Dịch Khiêm.Cảnh Nghiêu nhận lệnh đến đón dì Lô và Kiễu Nhiên, biết ông bà Hạ sẽ hỏi chuyện Đường Hân, Đàm Dịch Khiêm đã căn dặn Cảnh Nghiêu nói vài trọng điểm, còn chuyện tiếp theo anh sẽ tự tìm dịp nói với họ.Trên phi cơ riêng của Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du sớ đã ngủ say, Đàm Ngôn Tư gặp Đàm Dịch Khiêm liền vui mưng ôm lấy anh.Đàm Dịch Khiêm ôn bé, hôn vài cái lên bầu má đáng yêu của Liễu Nhiên sau đó ôm con bé đến chỗ ngồi của Kiều Sở Ngạn.Kiều Sở Ngạn mỉm cười nhìn Liễu Nhiên, sau khi thấy Đàm Dịch Khiêm để bé ngồi bên cạnh mình, dì Lô đem đồ ăn trẻ em đặt lên bàn cho Liễu Nhiên xong thì về lại chỗ mình ngồi.Đàm Dịch Khiêm lúc này mới nhìn Robert mở miệng, “ Cậu đã đoán được bao nhiêu rồi?”Robert nhướn mày cười khẽ, “ Từ lúc tôi theo em gái tiểu Du về thành phố Y, tôi nghi ngờ về chuyện cậu và Đan Nhất Thuần công khai kết hôn nhưng phản ứng của em gái tiểu Du khiến tôi có suy nghĩ khác.
Tôi đã gọi cho trợ lí Dư biết được chút chuyện cậu nhờ chị ấy âm thầm điều tra.”Đàm Dịch Khiêm nhàn nhã nói, “ Tôi không ngờ Đường Hân dùng chính ba ruột của mình ép cô ấy về thành phố Y, Tử Du rời đi là ngoài dự liệu của tôi.”Robert lên tiếng hỏi, “ Chuyện chuyển nhượng là như thế nào? Chị Dư nói thiếu một chút nữa cậu đã mất đi Đàm thị, chuyện em gái tiểu Du là chủ Đàm thị chỉ là chỉ thị của cậu sau khi bị Đường Hân uy hiếp.”Đàm Dịch Khiêm nhíu mày, thái độ không vui nói, “ Cậu hay gọi cô ấy như vậy sao?”Kiều Sở Ngạn sửng người, nhưng lại cười khoái chí nói, “ Sao hả, ghen sao? Dù sao cậu và cô ấy cũng li hôn rồi.” Anh trêu chọc khiến sắc mặt Đàm Dịch Khiêm càng đen.Đàm Dịch Khiêm nói, “ Đường Hân ép tôi ghi âm tự tôi thừa nhận mình là người