Biệt thự của Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du đang sinh sống.Hạ Tử Du bước ra từ phòng tắm, vẻ mặt cô có chút mệt mỏi vì mang thai và còn ngồi máy bay đường dài.
Đàm Dịch Khiêm dỗ Liễu Nhiên xong về phòng liền thấy Hạ Tử Du mệt mỏi ngồi lau tóc.Đàm Dịch Khiêm bước đến, anh lấy máy sáy tóc hông khô tóc cho cô, vì mái tóc ngắn ngủn của cô rất nhanh khô, Đàm Dịch Khiêm ôm Hạ Tử Du lên giường, lúc này Hạ Tử Du mới nhìn kỉ Đàm Dịch Khiêm, cô biết anh mệt mỏi vì những việc gần đây.Hạ Tử Du ôm lấy hông Đàm Dịch Khiêm, mặt cô đặt nơi cơ ngực lớn của anh nhẹ giọng nói, “ Xin lỗi, vì mang thai nên tính tình em có hơi bất đồng, cũng vì không muốn ba mẹ nghĩ anh không tốt nên em muốn biết bảng án của Đường Hân như thế nào.
Vả lại trước đây anh từng bao dung yêu thương chiều chuộng Đường Hân, em không tin anh sẽ làm vậy với Đường Hân.”Đàm Dịch Khiêm ôm lấy cơ thể mảnh mai của Hạ Tử Du, giọng trầm ấm vang lên “ Còn để bụng chuyện anh và Đường Hân trước đây sao?”Hạ Tử Du bị anh nói trúng điểm yếu, nhưng là cô chỉ vì không tin anh có thể ra tay với Đường Hân như vậy, còn chuyện bắt cóc lúc đó cô nghe bọn bắt cóc gọi là Húc ca, cô tưởng là Kim Trạch Húc là chủ mưu.
Hạ Tử Du thẳng thắng thừa nhận “ Chẳng phải sao? Anh thậm chí còn không tin chuyện Đường Hân mua chuộc người trong trại giam mà.” Cô rời khỏi vòng ôm của anh, ngẩng đầu nhìn anh.Đàm Dịch Khiêm hôn nhẹ lên chiếc mũi xinh của Hạ Tử Du, giọng anh vẫn là trầm ấm quen thuộc vang lên, “ Có phải luôn cảm thấy anh luôn không công bằng với em?”Hạ Tử Du bĩu môi nói “ Em không hẹp hòi như thế, anh nói cho em biết anh nói gì với ba mẹ em mà khiến ba mẹ em không còn thành kiến với anh đi.”Đàm Dịch Khiêm chậm rãi nói “ Anh chỉ nói sự thật cho họ biết chuyện mà họ muốn biết.”“ Bản án của Đường Hân là gì vậy anh?” Cô nhịn không được mà hỏi.Đàm Dịch Khiêm nhìn sâu vào đôi mắt to tròn của Hạ Tử Du, anh thở dài “ Em và Đường Hân không nợ gì nữa, người nợ em phải là anh, cho nên mặc kệ cô ta có phán án như thế nào cũng là tội cô ta đáng phải nhận.
Tử Du, em không nên để tâm đến những chuyện này.”Hạ Tử Du rũ mắt, thật ra cô không phải nghĩ là mình nợ Đường Hân, chẳng qua là vì ba mẹ Hạ chỉ có mỗi Đường Hân là con gái ruột, cô không nhẫn tâm nhìn thấy họ đau lòng mà thôi.Đàm Dịch Khiêm nhìn người phụ nữ trước mặt anh, bất giác trong long dâng lên một cõi đau âm ẩm, trước đây tâm tư của cô gái này anh nắm trong tầm tay, từ khi cô trải qua hai năm trong tù liền không còn tâm tư bộc lộ để người khác nắm bắt nữa, chỉ là nếu có cũng chỉ là những tâm tư nhỏ nhặt.Đàm Dịch Khiêm ôm cô vào lòng, giọng ấm áp vang lên, “ Đợi tình hình ba anh ổn định, sức khỏe em cùng đứa nhỏ tốt hơn chúng ta sẽ về thành phố Y định cư.”Hạ Tử Du kinh ngạc, trong mắt tràn ngập niềm hạnh phúc rất dễ nhìn thấy cảm xúc của cô, “ Ông xã, anh thật tốt.” Hạ Tử Du cười ngọt ngào còn chủ động hôn lên bạc môi của Đàm Dịch Khiêm, cô không biết vì sao anh lại biết cô muốn về thành phố Y sinh sống, cô nhớ là cô chưa từng nói cho anh biết.
Hạ Tử Du biết trụ sở chính của Đàm thị là ở Los Angeles này, nếu muốn chuyển về thành phố Y phải cần thời gian chuẩn bị.Đàm Dịch Khiêm được cô chủ động hôn liền không nhịn được, đè lấy gáy Hạ Tử Du ép môi cô và anh tiếp tục chạm vào nhau, anh hôn sâu hơn, phải nói là anh đã nhẫn nhịn vì từ khi biết Hạ Tử Du mang thai anh không thể đụng vào cô vì cơ thể cô chưa khỏe, thứ hai là thai nhi còn quá nhỏ, bác sĩ căn dặn chuyện vợ chồng phải hạn chế ba tháng đầu.
Tính đến nay Hạ Tử Du đã mang thai hơn ba tháng, cũng là lúc Đàm Dịch Khiêm không thể khống chế chính mình.Hạ Tử Du trong lòng biết rõ vì cô mang thai mà Đàm Dịch Khiêm đã nhẫn nhịn, đôi lúc hai người đang hôn nhau say xưa, cô tưởng chừng anh sẽ không thể khống chế vậy mà anh đã kiên