Cuối cùng thì ngày này cũng đã đến, ban đầu thì Châu Tiểu Á cũng đã ôn bài sơ qua và xem như là đủ điểm để lên lớp rồi.
Nhưng nói là kiến thức để đứng trong top ba thì đúng là vẫn còn rất xa.
Mà những sinh viên khác cũng không hiểu năm nay chia phòng ban kiểu gì nữa, ấy thế mà cả lớp của Châu Tiểu Á và lớp của Lục Kha Kỳ lại cùng một phòng, không chỉ vậy mà Châu Tiểu Á còn ngồi cạnh Lục Kha Kỳ nữa chứ.
Đúng là số trời đã định rồi.
Khi giảng viên Triệu Thu Ánh mới phát đề thi thì Châu Tiểu Á cũng đưa mắt nhìn sang Bàng Linh, nhưng cô ấy bây giờ ngồi còn xa hơn cô mấy dãy bàn, chắc chắn là không cầu cứu được rồi.
Nhưng còn chưa để cô thất vọng lâu thì Tô Thước đã bước vào lớp, lần này cô không còn thất vọng nữa mà chuyển sang tuyệt vọng rồi.
Nếu anh ở đây thì cô biết phải làm sao đây? Chẳng lẽ lần này cô lại đứng thứ hạng ba mươi hai trong tổng số một trăm sinh viên sao? Nếu như đúng là vậy thì đúng là điên rồi...
Thời gian làm bài bắt đầu được tính, lúc này Lục Kha Kỳ cũng chuyên tâm làm bài của mình mà không để ý xung quanh, còn Châu Tiểu Á thì lại vò đầu bứt tai, nhưng ngay sau đó thì cô lại nghe thấy tiếng than vãn của nhiều sinh viên khác.
Rõ ràng đề này và đề cương Tô Thước đã cho có cách biệt rất lớn.
Còn chưa để cô nghĩ ngợi xong thì Châu Tiểu Á cũng đưa mắt nhìn anh, vừa hay Tô Thước cũng đang nhìn chằm chằm vào cô, cái ánh nhìn chết người kia thực sự đã làm cho Châu Tiểu Á sợ rồi...!Ánh mắt của anh giống như là đã nhìn thấu mọi thứ vậy, đến cả Bàng Linh cũng cảm thấy đề năm nay rất khó, nếu cô ấy còn không làm được thì liệu Châu Tiểu Á có thể leo top được hay không đây? Đúng là đáng lo thật đấy.
Tuy nhiên, sau khi Châu Tiểu Á nghĩ ngợi một lúc thì cô vẫn quyết định là sẽ tự làm.
Nhưng Lục Kha Kỳ ở bên cạnh lại nhìn sang bài làm của cô, nói:
- Tiểu Á, cậu làm sai rồi.
Bài đó không phải giải như vậy...
Châu Tiểu Á lúc này liền đưa mắt kinh ngạc nhìn về phía của Lục Kha Kỳ, sau đó thì cô ấy còn viết hẳn đáp án cho cô, Châu Tiểu Á hiển nhiên là vui vẻ nhận là chuẩn bị viết vào bài làm.
Nhưng khi cô đưa mắt nhìn lên trên thì lại thấy Tô Thước đang nhíu mày, chắc chắn anh đã nhìn thấy rồi nhỉ? Liệu anh có bắt tài liệu của cô hay không đây?
Nhưng mặc kệ mọi thứ, Châu Tiểu Á vẫn luôn chừa cho bản thân một đường lui, nên đã đem tờ giấy của Lục Kha Kỳ trả lại cho cô ấy, còn cười nói:
- Cảm ơn cậu, nhưng tớ không cần đâu.
- Nhưng mà...
- Không có gì đâu, cảm ơn cậu, cậu cứ làm bài của mình đi, đừng quản tớ.
Nói xong thì Châu Tiểu Á lại tiếp tục yên ắng làm bài.
Số người trong thi dần ít đi, ít đi, mãi cho đến khi chỉ còn lại Châu Tiểu Á và một vài người thôi.
Nhưng đến cuối cùng thì tiếng chuông báo hiệu hết thời gian cũng đã reo lên,