Sau khi ăn xong bánh ngọt thì Châu Tiểu Á liền nhìn sang Tô Thước, nhưng còn chưa đợi anh nói gì thì cô đã bước đến chỗ của anh, sau đó còn ngửi ngửi cơ thể của anh nữa chứ.
Hiển nhiên thì với biểu hiện này của cô cũng làm cho Tô Thước khó hiểu.
- Em làm gì vậy?
- Vừa rồi Nam Hạo nói rằng buổi chiều anh và em ấy đã cùng nhau đi uống bia… Sao em không ngửi thấy mùi gì trên người anh vậy?
Bây giờ Tô Thước thật sự không hiểu cô vợ này của mình có thật sự là tiểu thư của Châu gia hay không đây, rốt cuộc thì bao nhiêu năm qua cô đã phải sống một cuộc sống như thế nào vậy chứ? Tại sao đối với một cô con gái được cha hết mực cưng chiều nhưng lại chẳng thể sống thật với tính cách của mình, nhưng mà ít nhất thì hiện tại cô cũng đã thoải mái khi ở bên cạnh anh, điều này thật sự đã làm cho anh thấy rất vui.
Nhưng còn chưa để anh lên tiếng thì Châu Tiểu Á lại nói tiếp:
- À đúng rồi, buổi chiều này em và Linh Linh có gặp nhau, cậu ấy hỏi em là anh có biết Monster là ai không, cậu ấy nói rất thích người đó, nhưng cô ấy lại không biết Monster kia là người như thế nào nên có chút đắn đo.
- Tại sao Bàng Linh lại muốn tìm Monster?
Châu Tiểu Á cũng lắc đầu, cô cũng không hiểu người bạn thân này đang suy nghĩ gì nữa, mặc dù cô ấy cũng đã nói lý do rất nhiều, nhưng toàn nói những từ ngữ chuyên ngành nên cho dù có nghe thì cô cũng không hiểu được cô ấy đang nói cái quỷ gì nữa.
Nhân cơ hội này thì Tô Thước liền nghĩ đến một chuyện thú vị hơn, chính là về việc Bàng Linh muốn tìm Monster, thì ngay lúc này anh sẽ đưa cô ấy đến bang Mật Thước, chỉ như vậy thì anh mới danh chính ngôn thuận mà thôi.
- Anh có biết người đó không?
- Biết.
- Vậy anh có thể cho em xin liên lạc của người đó có được không?
Tô Thước nghe đến đây liền nhíu mày, nếu bây giờ anh nói Monster chính là Hứa Vãn Tùng thì liệu Châu Tiểu Á có kinh ngạc chết hay không chứ? Nhưng mà nếu như không nói với cô thì sau này cô cũng sẽ biết thôi.
Bất chợt ngay lúc này thì Châu Tiểu Á lại có chút ngạc nhiên, mặc dù thời gian quen biết Tô Thước cũng khá lâu rồi, từ giảng đường cho đến thánh đường, nhưng cô chưa từng nhìn thấy anh có vẻ mặt đắn đo như vậy, chẳng lẽ chuyện của Bàng Linh rất khó để nói ra sao? Hay là anh muốn giấu cô chuyện gì đó?
Và hiển nhiên Tô Thước cũng bị anh nhìn của cô làm cho khó chịu, ngay sau đó thì anh liền đưa mắt nhìn cô, nói:
- Sao vậy? Sao em lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó vậy?
- Tại sao anh không cho em biết liên lạc của Monster? Lẽ nào anh muốn làm gì đó mờ ám với Linh Linh của em? Tô Thước, em cảnh cáo anh không được nghĩ bậy đó nha!
Nhưng Tô Thước chỉ cười nhạt, sau đó anh còn đưa ánh mắt bất lực nhìn cô, đáp:
-