Khi Quý Kiêu logout thì ngón tay đã muốn co rút, suốt một đêm chiến dấu, đánh đến đâu cũng có người đột nhiên lao ra đánh lén anh, giết đến mức độ bền trang bị cũng không còn.
Chồng ơi, logout thôi, chúng ta bị bao vây.
Kẹo Bong Bóng trốn trong thành dùng kênh vợ chồng nhắn tin cho Quý Kiêu, Quý Kiêu đang đi mua dược cho Kẹo Bong Bóng, trên đường đi bị vài người chặn đường, giết nửa ngày mới chạy thoát thân đến khu an toàn, tranh thủ nhắn tin trả lời y:
Bao vậy cậu đó, ông ơi, rốt cuộc là ông chọc ghẹo người ta kiểu gì, khiến cho không đội trời chung thế này hử.
Mẹ kiếp, thằng đó ngang nhiên đùa giỡn bổn cung, nói cũng rất khó nghe, ai mà chịu nổi, tôi lên thế giới mắng mấy đứa nó hai tiếng đồng hồ.
Đứa nào mắt đui dám đùa giỡn cậu chứ, quá lắm thì đói bụng ăn quàng thôi...!
Cút xéo!
Cuối cùng Quý Kiêu bị chặn đến không còn cách nào khác, chỉ có thể logout, trước khi logout anh còn thoáng liếc qua kênh thế giới, tràn ngập tin của bên đối phương liên tục spam, mỗi khi tình hình dần dần lắng xuống, thì Kẹo Bong Bóng đều rất đúng lúc trồi lên chọc đối phương một câu, tiếp sau đó là một trận spam điên cuồng hơn, nội dung đều y như nhau: Tề Tiểu Bạch Kẹo Bong Bóng, gian phu dâm phụ chết tiệt!
Mắng chửi cũng không có trình độ, tuy có thể coi là có vần, lúc đó Quý Kiêu mãnh liệt mong thời gian chờ logout có thể lùi lại để đề xuất họ đi theo Kẹo Bong Bóng học một khóa,kẻ đã mắng liên tục hai tiếng đồng hồ rồi mà không câu nào giống câu nào.
Mới nằm lên giường chưa được đến hai phút, Lâm Tử cười khì khì cầm một túi hạt dẻ rang đường đẩy cửa bước vào.
Quý Kiêu ở ngay trong ký túc xá của đội PCCC, cả một tầng lầu này ban đêm chỉ còn lại hai người đàn ông độc thân là Quý Kiêu và Lâm Tử, các đồng nghiệp đã kết hôn thì nếu không có ca trực, bình thường sẽ về nhà.
"Làm gì đó?" Quý Kiêu kéo mền đắp.
"Ké máy tính," Lâm Tử lấy ngón chân mở máy tính Quý Kiêu vừa tắt, "Hôm nay em còn chưa cho Mao Mao ăn."
"Cậu bệnh nặng rồi..."
Mao Mao là con mèo Lâm Tử nuôi trên máy tính, một con mèo trắng nhỏ xíu, mỗi ngày phải cho ăn, dắt đi dạo, tắm rửa, gãi ngứa..., Quý Kiêu nghĩ không biết một thằng con trai lớn xác rồi mà suốt ngày dính lấy máy tính nuôi một con mèo giả thì có gì hay, đây là chuyện chỉ dành mấy cô bé mười mấy tuổi thôi.
"Cái đồ không có tình thương." Lâm Tử nhét một hạt dẻ vào miệng Quý Kiêu, "Đàn ông không thích động vật nhỏ đều là đàn ông xấu."
"Ờ, ngài thì có tình thương, mèo bị thương thì bắt tôi ném đi." Quý Kiêu liếc mắt nhìn cậu ta, "Còn ở đó làm một làm tịch, mèo hoang không gần gũi con người a, mèo hoang sẽ bỏ đi a..."
"Em chỉ nói sự thật! Con mèo hôm nay đó, đem về thì cũng chạy mất thôi, nó cũng đâu có cho anh đụng tới nói, còn ở đó trưng bản mặt yêu thương ra." Vẻ mặt Lâm Tử khinh thường nhạo anh một trận, rồi tập trung kiểm tra Mao Mao có rận hay không.
Quý Kiêu cười không ra tiếng, nhớ đến con mèo đen nhỏ hôm nay, khi anh kéo nó ra khỏi ống cống mới phát hiện chân nó bị một thanh sắt đâm vào, nên mới bị mắc kẹt trong đó không nhúc nhích được.
"Cậu nói coi...!con mèo ngu như vậy...!có thể trưởng thành không?"
"Đừng quan tâm, con mèo kia cũng đâu phải mèo con, nó đã lớn được như vậy, không cần anh quan tâm cũng có thể tiếp tục lớn lên." Lâm Tử ngừng tay kề sát vào mặt Quý Kiêu nhìn anh một lúc, "Bình thường anh cũng không thích động vật a, sao lại không quên được con mèo kia a, vì mùa xuân đến rồi sao, cái mùa đa sầu đa cảm đó."
"Giờ là mùa thu được không, mùa xuân là mùa cậu động dụ." Quý Kiêu phất phất tay với cậu ta, "Lo cho Mao Mao của cậu đi, tôi ngủ đây, lúc đi nhớ đóng kín cửa cho tôi."
"Hôm nay em ngủ lại phòng anh." Lâm Từ đang nhìn chằm chằm màn hình đột nhiên nói một câu.
"Ai cho!" Quý Kiêu mới nhắm mắt sắp sửa ngủ, vừa nghe xong lập tức bật người dậy, lúc ngủ anh hay lăn qua lăn lại, ghét nhất bị người nằm cạnh cản trở, mẹ anh vẫn luôn lo lắng sau này cưới vợ về nửa đêm anh đá con người ta xuống giường mất thôi.
"Đêm xuân đằng đẵng, anh không cô đơn sao." Lâm Tử quay sang cười với anh, kề lại nháy mắt một cái.
"Đừng nói nhảm," Quý Kiêu kéo áo cậu ta, "Nói, phòng cậu bị cái gì?"
"Em vừa mới ăn mì...!làm đổ..."
"Đổ ở đâu?"
"Trên giường," Lâm Tử gãi gãi đầu, "Không thì qua đây chen chúc với anh làm gì, anh nghĩ em muốn chắc, tối đi ngủ ôm một ông già còn không bằng ôm gối ôm, không gian tưởng tưởng cũng không có..."
Lâm Tử lúc ngủ cũng không hay hơn Quý Kiêu bao nhiêu, tuy không ngáy ngủ không nghiến răng, nhưng ngủ say sẽ ôm chặt lấy Quý Kiêu, suốt một đêm Quý Kiêu chỉ lo đẩy cậu ta ta, mỗi lần đẩy xong chưa được mấy phút lại xoay qua ôm tiếp.
"Lâm Tử, cậu ông nội tôi hả," hơn nửa đêm Quý Kiêu bị bắt chơi kéo co đùa đùa giỡn giỡn như show giải trí có chút nổi điên, đạp một phát vào bụng Lâm Tử, "Cậu muốn cái gì đây?"
Lâm Tử lăn thẳng từ trên giường xuống, vừa tiếp đất liền tỉnh, tiếp theo vô cùng mạnh mẽ nhảy dựng lên, túm lấy quần áo quăng trên ghế mặc vào, vừa mặc vừa xông ra ngoài, miệng còn hét: "Mẹ kiếp, nửa đêm rồi còn cháy..."
Quý Kiêu bị cậu ta làm cho ngây ngẩn, nằm trên giường mơ hồ nghe Lâm Tử chạy thẳng ra ngoài về phía cột trượt cuối hành lang, nghĩ thầm thằng nhóc này chắc trượt xuống rồi mới tỉnh lại quá.
"Quý Kiêu, con mẹ nó anh bị bệnh hả." Chưa được bao lâu Lâm Tử phẫn nộ quay trở lại, kéo quần lên, nhìn bộ dạng như vậy hẳn là chưa tới cây cột thì đã tỉnh, "Anh làm gì vậy a? Làm em sợ tới mức tưởng có cháy."
"Đừng nói xàm, cậu ngủ dưới đất cho tôi, lớn già đầu rồi mà ngủ không nên thân, không phải nói hai thằng đàn ông ngủ thì không có không gian tưởng tượng sao, còn hùng hùng hổ hổ ôm được rồi thì càng ôm càng chặt, còn để cho tôi ngủ không..." Quý Kiêu kéo mền lên quấn mình thành cái kén, nằm ở giữa giường xoay mặt vào trong tường bất động.
Lâm Tử đứng cạnh giường vài giây, tự hỏi mình nhào luôn vào phía trong tường hay cứ nằm ngủ sau lưng Quý Kiêu cho xong, cuối cùng cậu ta quyết định, cứ nhào vô trong đi, nằm bên ngoài lúc nào cũng có thể gặp nguy cơ bị đạp xuống giường.
Trong khoảnh khắc Lâm Tử nhảy lên lấy đà, tiếng còi báo động trong hành lang vang lên ỏm tỏi, cậu ta mới vừa nhảy lên phân nửa còn đang lơ lửng bị phân tâm, đầu gối đập xuống mép giường, cả thân người đổ ập về phía trước, mặt đập lưng Quý Kiêu.
"A..." Quý Kiêu cũng nhảy dựng lên, bị cậu ta đập như vậy, nước mắt thiếu chút nữa trào ra, "Mẹ nó, sao cậu cắn tôi!"
Lâm Tử không quan tâm đến anh, đứng lên ôm miệng chạy ra ngoài, Quý Kiêu cũng vừa mặc quần áo vừa chạy theo sau, tuy đã ngủ say tưởng như lạc vào cõi thần tiên, nhưng động tác cả hai chạy ra ngoài rồi trượt xuống cột trượt ngoài hành lang đều theo một phản xạ có điều kiện không cần suy nghĩ.
Dù đã hơn nửa đêm, nhưng những người có mặt phải hoàn tất việc mặc đồng phục và tập hợp trong vòng ba phút, khi chuẩn bị lên xe xuất phát, trung đội trưởng Ngũ Chí Quân thổi còi, nhìn đồng hồ bấm giờ trong tay: "Kiểm tra đột xuất, xếp hàng!"
"Mẹ nó," Lâm Tử đã nhào đến vô lăng, vừa nghe xong, nhỏ giọng chửi một câu, "Lão Đại rất có tinh thần."
Quý Kiêu không nói gì, chuyện kiểm tra đột xuất này cũng không phải lần đầu tiên, lão Ngũ chuyên môn chọn lúc đi ngủ để tập hợp khẩn cấp, để kiểm tra tốc độ phản ứng của đội viên có đạt tiêu chuẩn hay không...!
Mọi người xếp thành hai hàng đứng trước mặt Ngũ Chí Quân, nghe anh ta sang sảng đánh giá, liên tục nhấn mạnh tầm quan trọng của tốc độ phản ứng PCCC và sự cần thiết nâng cao chất lượng nghiệp vụ...!vân vân và vân vân.
Nửa đêm không được ngủ còn bắt ra kiểm tra đột xuất, thế