Lòng bàn tay phải của Đinh Mùi, có ba bọng nước, Quý Kiêu liếc mắt một cái đã nhìn thấy.
Lúc anh huấn luyện thường xuyên xảy ra tình huống này, trên tay trên chân đều có.
Nhưng rõ ràng những bọng nước trên tay Đinh Mùi không phải do ma sát mà thành, bàn tay của cậu ta da mỏng thịt mềm, những nơi khác cũng không có dấu vết do ma sát, vậy chỉ còn một khả năng, bị phỏng.
Đây là chuyện Trầm Du muốn chứng minh, bàn chân Đinh Vuốt Nhỏ bị phỏng, vậy mà bây giờ tay của Đinh Mùi cũng có bọng nước...
Trong nháy mắt Quý Kiêu cảm thấy hô hấp của mình có hơi khó khăn.
"Đinh Mùi, cậu..." Quý Kiêu buông cánh tay Đinh Mùi ra, Đinh Mùi đang cúi đầu chăm chú ăn cá khô, anh hắng giọng một cái, "Sao tay cậu lại bị thương?"
Đinh Mùi bốc một con cá khô thảy vào miệng, liếc qua tay mình một cái, vô cùng bình tĩnh trả lời: "Phỏng."
"Sao lại bị phỏng ở chỗ này?" Quý Kiêu nhịn không được nắm tay cậu, đầu ngón tay vẫn dính một chút dầu, ba bọng nước ngay hàng thẳng lối, dưới ánh nắng mặt trời còn mang đến cảm giác trong suốt, dù sao anh cũng không thể ma sát ra những bọng nước đẹp đẽ như vậy.
"Kỳ lạ lắm sao?" Đinh Mùi rụt tay về, lại bốc một con cá khô đưa lên miệng dùng răng cửa cắn một miếng nhỏ, trong bụng như đánh trống trận, bản thân mình quá sơ ý, hôm trước để Quý Kiêu nhìn thấy bàn chân mình đã phiền phức lắm rồi, vậy mà bây giờ còn để anh ta thấy bọng nước trên tay nữa!
"Tôi đâu có nói kỳ lạ, chỉ hỏi thăm một chút thôi."Quý Kiêu nhìn qua Trầm Du, còn Trầm Du thì chỉ cười cười nhìn Đinh Mùi, cô cũng rất bình tĩnh.
"Lúc pha café bị phỏng, đậy nắp không kín, tôi lấy tay đỡ được." Đinh Mùi ngẩng đầu, cười với Quý Kiêu một cái, mắt híp lại, cậu rất hài lòng với lý do mình vừa chợt nghĩ ra này.
"Vậy sao?" Quý Kiêu hơi hơi khó tin, nhưng lý do này cũng khá hợp lý, làm anh tìm không ra được sơ hở.
Anh lại nhìn Trầm Du, Trầm Du nhún nhún vai, xoay người bước về phía chiếc xe.
"Chị có ý kiến gì không?" Quý Kiêu đuổi theo, kề vào tai Trầm Du hỏi.
"Không có ý kiến gì, chỉ nghĩ rằng thực tế đã chứng minh em nghĩ quá nhiều rồi." Trầm Du cũng kề vào tai anh nói, "Quý Kiêu, phải tìm bạn gái đi, suốt ngày tâm tư chỉ dồn vào mấy cậu bé và mấy con mèo, để mẹ biết được sẽ sắp xếp cho em đi xem mắt."
"Trầm Du, chị giỡn với em hả," cả buổi trời Quý Kiêu vẫn chưa phục hồi, "Không ngờ ý của chị là chỉ muốn chứng minh em bị ảo giác?"
"Là trùng hợp, hay có thể nói là quá trùng hợp, nhưng lý do của người ta cũng hợp tình hợp lý," Trầm Du lên xe, đóng cửa, "Trừ khi em còn cách chứng minh khác, còn bây giờ thì..."
"Cách khác?" Quý Kiêu chống tay lên cửa xe, mặc dù Trầm Du là người đầu tiên muốn chứng thực, nhưng rõ ràng Trầm Du không kiên quyết như anh, những chuyện như thế này cho dù có chứng cứ cũng làm người ta khó có thể bình tĩnh tiếp nhận, huống chi lý do của Đinh Mùi rất tốt, nhưng mà, anh cắn môi, "Thực sự em không có."
"Đừng dằn vặt khiến đứa bé kia nghĩ cậu có tật xấu là được." Trầm Du quay đầu lại vẫy vẫy tay với Lâm Tử, "Chàng trai, cuối tuần các cậu có trực không?"
"Không trực." Lâm Tử dựa vào xe, cười.
"Mời các cậu ăn cơm," Trầm Du vỗ vỗ lên tay lái, khởi động xe, "Chị đi đây."
Khi Quý Kiêu quay trở về bên cạnh Đinh Mùi, phát hiện một hộp cá khô đã bị Đinh Mùi ăn hết gần nửa hộp, anh hoảng sợ, nhanh chóng cướp lại hộp cá khô: "Kiềm chế một chút, để còn bụng ăn cơm, ăn nữa sẽ bị nhiệt, không phải giỡn chơi đâu."
"Đó không phải cơm à?" Đinh Mùi còn muốn vươn tay ra lấy tiếp, bị Quý Kiêu đẩy ra, đành ngậm ngón tay vào miệng, có chút mờ mịt nhìn Quý Kiêu.
Quý Kiêu cài chặt nắp hộp, nhìn thoáng qua Đinh Mùi, con ngươi cậu đã không còn màu hổ phách nữa, mà trở về màu đen, nhưng vẫn sáng như cũ, anh nhịn không được nhìn thêm một chút, sau đó đưa hộp qua: "Đây là món ăn vặt, để ăn chơi chơi thôi, cậu muốn ăn thay cơm luôn à? Cái này mang về từ từ ăn."
"Tiểu Đinh Đinh, đến căn tin chúng tôi ăn đi, vừa tới giờ cơm." Lâm Tử đi vào trong, quay đầu lại nói với một tiếng.
"Không." Đinh Mùi trả lời rất rõ ràng, cái tên đáng ghét.
Lâm Tử hơi ngạc nhiên, Quý Kiêu nhanh chóng đẩy cậu ta một cái, Lâm Tử không quen Đinh Mùi, đoán chừng vẫn chưa quen với cách nói chuyện của Đinh Mùi: "Cậu đi ăn trước đi, tôi nói chuyện với cậu ấy một chút."
"Cậu không ăn một bữa với chúng tôi sao?" Ánh mắt Quý Kiêu quét qua quét lại trên mặt Đinh Mùi hai lần, lại rơi xuống tay Đinh Mùi, có điều một tay Đinh Mùi nhét vào trong túi áo khoác, tay kia cầm hộp đựng thức ăn, anh không thấy được lòng bàn tay.
Đinh Mùi lắc lắc đầu, giơ hộp thức ăn trong tay lên: "Ăn cái này là được rồi."
"Được, lời tôi nói như gió thoảng mây bay rồi..." Quý Kiêu thở dài, xem ra không cần đến ngày mai, hộp cá khô này sẽ bị Đinh Mùi ăn hết sạch, anh ngồi bệt xuống lề đường, chỉ chỉ bên cạnh mình, "Đến đây, chúng ta nói về chuyện cậu phải bồi thường tiền thuốc men cho người ta."
"Bồi thường cái gì?" Đinh Mùi trừng mắt, do dự một chút, kéo kéo quần, để tránh bị lòi đuôi ra, sau đó cẩn thận ngồi bệt xuống cạnh Quý Kiêu, "Tôi phải bồi thường Hồ Phi à?"
"Nói nhảm, mặt nó bị khâu mấy mũi, lỡ đâu để lại sẹo, đoán chừng phải bồi thường kha khá..." Quý Kiêu móc một điếu thuốc ra đốt, "Cậu nói với Lục Khoan chưa, hắn nói hắn là người giám hộ của cậu?"
"Cũng chưa nói gì?"
"Vì sao không nói với hắn?"
"Vì sao phải nói với hắn?" Đinh Mùi cau mày nheo mắt lại.
"Hắn người giám hộ của cậu, chuyện này cũng không nói với hắn, vậy chuyện gì mới nói?" Quý Kiêu cảm thấy nói chuyện với Đinh Mùi thật vất vả, đầu óc đứa nhỏ này không cùng hướng với anh.
"Cái gì cũng không cần nói với hắn, có việc hắn sẽ tìm tôi." Đinh Mùi thành thật trả lời, cúi đầu mở hộp thức ăn ra, bốc một miếng cá khô bỏ vài miệng, thấy Quý Kiêu mang vẻ mặt phiền muộn nhìn cậu, rũ mắt đóng hộp thức ăn lại.
Cũng không biết ai giám hộ ai đây...!Quý Kiêu rất bất đắc dĩ phẩy tay: "Ăn đi ăn đi."
"Vậy cậu định làm thế nào?" Quý Kiêu hút xong một điếu thuốc, Đinh Mùi cũng không nói chuyện, chỉ thỉnh thoàng bốc cá khô trong hộp ăn.
"Đền tiền a."
"Cậu có tiền không?"
"Anh có không?"
"Tôi có...!khoan đã," Quý Kiêu vứt tàn thuốc vào trong thùng rác đứng lên, "Cậu định để tôi bồi thường giùm cậu hả?"
"Bây giờ tôi không có tiền," Đinh Mùi cũng đứng lên, nhanh chóng xoay xoay eo, cái đuôi trong quần bị ép đến khó chịu, lại không thể thò tay vào trong quần sửa lại, "Anh cho tôi mượn, tháng sau Lục Khoan đưa tiền cho tôi, tôi sẽ trả lại anh."
Quý Kiêu im lặng một lúc lâu, không phải anh không muốn cho Đinh Mùi mượn tiền, chỉ sợ là chuyện như vậy mà không cho Lục Khoan biết hình như không hay lắm, mình chỉ là người ngoài, giúp một đứa nhỏ giấu giếm chuyện như vậy, lỡ như sau này có xảy ra chuyện gì nữa, mình biết nói với người giám hộ kia thế nào đây?
"Thôi quên đi," Đinh Mùi biết Quý Kiêu do dự, cầm hộp thức ăn định xoay người bỏ đi, "Tự tôi nghĩ cách."
"Ê ê ê, đứng lại đã," Quý Kiêu giữ chặt cánh tay cậu, đứa nhỏ này, bất kể lúc nổi giận hay lúc híp mắt trừng mắt đều làm anh không còn cách nào khác, "Tôi có nói mặc kệ cậu à...!chậc, cậu đứng đây chờ tôi, tôi quay về ký túc xá lấy cho cậu."
Đinh Mùi ôm hộp thức ăn đứng ở cửa chờ Quý Kiêu, lính gác có vũ trang ở cửa ra vào vẫn luôn nhìn cậu, vì thế cậu cũng nhìn lại, hơn nữa còn nhìn chăm chú hơn người nọ, nhìn chằm chằm vào mặt người ta không rời.
Cuối cùng anh lính gác kia không thể không quay đầu đi nơi khác, lúc này Đinh Mùi mới vừa lòng bốc một miếng cá khô bỏ vào miệng, đồ ngốc.
Đinh Mùi nhích lại gần cửa, nhìn vào bên trong, dù cậu từng nán lại đây một thời gian, nhưng trong hình người thì vẫn chưa đi vào, hơn nữa cũng chưa từng xem xét tòa nhà này bằng tầm mắt cao như vậy.
Sân rất lớn, công tác xanh hóa rất tốt, khắp nơi đều hoa cỏ xanh mướt, những giống hoa mùa nở đều đang ra nụ, rất xinh đẹp.
Nếu nơi này không phải là sân của đội phòng cháy, thì sống ở đây khá tốt, ngoài các loài thực vật xanh xanh