Lúc Từ Thạc đẩy toa ăn ra khỏi thang máy, lại vừa hay gặp được cô họa sĩ đi tới.Cô mặc một chiếc váy hai dây màu be và đội mũ nồi, ngọt ngào mỉm cười với hắn, trên tay còn ôm một quyển ký họa trong lòng, thoạt nhìn giống như là vật bất ly thân.“Chào buổi sáng, anh định đưa bữa sáng cho Quách thiếu gia sao?” Cô gái chào hỏi xong liền hỏi.“Ừm.” Từ Thạc gật đầu, đẩy xe ăn ra khỏi thang máy.“Vậy em đi với anh.” Cô gái ôm quyển ký họa bước đến bên gần hắn nói.Từ Thạc nghiêng người liếc cô một cái, không nói gì, cô gái họa sĩ liếc nhìn bữa sáng trên toa ăn, lại hỏi: “Em ăn trước được không?” ““Bữa sáng của em ở phía dưới.” Từ Thạc nói.Cô gái quay đầu nhìn về phía đại sảnh, trên khuôn mặt ngọt ngào lập tức hiện lên biểu tình ghét bỏ: “Thôi bỏ đi, hiện tại không muốn tới đó xem người phụ nữ kia làm bộ như thế nào, em nhất loại người thích khoe khoang cảm giác ưu việt."Từ Thạc không nói gì, tính cách bên trong của ba người phụ nữ này thật là mỗi người một vẻ, cơ mà được cái mã GEN đều cho họ một vẻ ngoài hoàn hảo.Hai người đi vào hành lang trái thứ hai, đi tới chỗ sâu nhất trong hành lang tràn ngập bầu không khí u ám, phòng ngủ chính nơi thi thể nằm cũng không có cảm giác u ám như vậy."Thiếu gia, tôi mang bữa sáng tới cho cậu." Từ Thạc tiến lên gõ cửa.Nhưng vẫn như cũ không có hồi âm, loại tiết mục này trước kia thường xuyên được trình diễn, cuối cùng Quách tiên sinh phải tự mình đến gọi cậu đi ăn cơm thì mới được.Nhưng bây giờ, Quách tiên sinh cũng đã chết rồi.Từ Thạc nhấn nắm đấm cửa, bên trong đã bị khóa trái, không thể mở ra, thế nên hắn lại gõ thêm vài cái nữa.Ok, như vậy là được rồi.Mấy cái bổn phận của nhân vật trong cốt truyện này thì hắn chỉ cần làm qua loa mà thôi, Từ Thạc không tiếp tục thuyết phục thiếu niên tự kỷ ra ngoài ăn cơm nữa mà đặt xe ăn xuống, định giao nhiệm vụ cho quản gia.Nhưng lúc này, cô gái bên cạnh lại đột nhiên tiến lên gõ cửa, hô: "Quách thiếu gia, không ăn sáng sẽ hại dạ dày."Vừa dứt lời không bao lâu, cửa liền lách cách một tiếng nhanh chóng mở ra, người thanh niên gầy gò với mái tóc dài đầy u uất hiện ra nhìn người trước cửa, mím mím đôi môi không còn chút huyết sắc nào.Sau đó cậu ta lại nhìn về phía Từ Thạc, rồi vươn tay về phía bàn ăn.Từ Thạc đẩy xe ăn đến gần hơn một chút, người thanh niên trực tiếp kéo xe ăn vào trong phòng, sau đó thuận tay đóng cửa lại.“Lực sát thương của con gái quả nhiên rất lớn.
" Từ Thạc cười cười không rõ ý tứ rồi xoay người đi ra ngoài.“Tôi cũng nghĩ vậy.” Cô gái họa sĩ gật đầu với vẻ mặt đồng ý, sau đó ôm quyển ký họa vừa đi theo hắn vừa nói: "Đối với người trầm cảm sâu sắc mà nói, tiếp tục sống trên đời này là bởi vì còn có một tia sáng.”Lúc nói lời này cô còn có một chút kiêu ngạo."Nói cũng có lý, vậy em muốn tiết lộ cái gì với anh sao?" Từ Thạc nhìn cô hỏi."Dù sao đây cũng là thế giới của trò chơi kịch bản sát nhân, không phải thế giới thực mà chúng ta đang ở.
Em không muốn bị mắc kẹt ở đây mãi mãi đâu." Cô gái bĩu môi nói.“Ừm, sau đó thì sao?” Từ Thạc vẫn bình tĩnh hỏi tiếp.Hai người đi xuống cầu thang, đi về phía nhà ăn, cô gái kia nhìn hắn nói tiếp: “Theo em biết, anh chỉ có thể hoàn thành kịch bản sát nhân bằng cách khôi phục lại toàn bộ sự thật của câu chuyện.”“"Không phải là tìm ra hung thủ sao?”" Nhưng một số kịch bản thậm chí còn không có kẻ giết người, thế thì phải tìm kiếm cái gì? Cách chơi chân chính hẳn là tại thời điểm truy hung thủ, thì sẽ từng bước một tìm ra câu chuyện."Cô gái suy tư nói: "Nguyên nhân Quách thiếu gia trầm cảm vì mẹ anh ta tự sát, nhưng kỳ thật cũng không chỉ như vậy.
Đối với nguyên nhân cái chết của Quách tiên sinh lần này, em thấy anh ta hẳn là biết không ít chuyện, các anh nếu điều tra thì bắt đầu từ trên người anh ta sẽ tốt hơn."Giọng nói của cô không lớn cũng không nhỏ, vừa đi vừa nói, nửa đoạn sau câu chuyện thì bị ba người bắt gặp tại bàn ăn.Nhiếp ảnh gia lập tức quay đầu nhìn sang, ôn hòa cười nói: "Hai người đang nói chuyện gì vậy?"Đang tán gẫu về kịch bản sát nhân thôi, mọi người đang bàn về cái gì vậy?" Cô gái họa sĩ kéo ghế ngồi xuống, vừa ăn điểm tâm của mình vừa nhìn về phía ba người khác."Vừa lúc mọi người đều ở đây, chúng ta trao đổi một chút