Cấm chế
Nam Đăng vùi mặt vào hõm cổ Liên Dịch, trong lúc nhất thời không muốn động đậy.
Cậu bỗng nghĩ đến gì đó, bất thình lình ngẩng đầu lên: "Họ không phát hiện bùa chú ở cửa nhà anh! ! "
"Tôi dán lại một lá, đã xé xuống rồi.
"
Liên Dịch mở lòng bàn tay ra, bên trong có một nắm bùa vàng rách nát lại nhăn nheo đang nằm.
Nam Đăng yên tâm hẳn, vùi mặt vào lần nữa.
Trên người Liên Dịch có một mùi hương rất dễ chịu, không biết có phải mùi tỏa ra từ quần áo hay không, hay là đến từ chính bản thân anh.
Nam Đăng cẩn thận ngửi thử, môi cọ trúng làn da bên gáy của Liên Dịch, sinh ra k1ch thích muốn dùng sức cắn xuống.
Liên Dịch dường như không nhận ra, anh ôm hờ Nam Đăng, giống như ôm một đám sương nhiễm hơi lạnh, còn thoải mái hơn cả ngâm trong nước nóng.
Mắt anh rũ rất thấp, vẻ mặt nhàn nhạt, mọi cảm xúc đều bị thu lại giấu nhẹm.
Nam Đăng kịp thời kiềm chế được bản thân, không cắn xuống thật, từ từ đứng dậy khỏi người Liên Dịch.
Cậu vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần, trên khuôn mặt nhợt nhạt tinh xảo còn sót lại một chút bất an.
"Cậu sợ thiên sư lắm à?" Liên Dịch thấp giọng hỏi.
Quỷ hồn bình thường căn bản không biết sợ hãi là cái gì, trừ khi gặp phải mà phát hiện đánh không lại, mới sinh ra lòng sợ hãi, lựa chọn chạy trốn.
Không giống như Nam Đăng, bởi vì một bộ quần áo tương tự, cũng sẽ vô thức tránh xa.
Nam Đăng rầu rĩ "Ừm" một tiếng: "Sẽ bị họ bắt đó! ! tôi không muốn bị nhốt nữa đâu.
"
"Nữa?" Liên Dịch chộp được chữ này, "Trước đây cậu từng bị bắt rồi à?"
Nam Đăng gật đầu, cậu tin tưởng Liên Dịch, vì vậy không giấu diếm: "Ở trong một tòa tháp, bên trong còn có rất nhiều rất nhiều quỷ.
"
Giọng điệu của Liên Dịch không rõ ràng: "Tháp Nghiệp chướng à?"
Nam Đăng ngập ngừng nói: "Hình như là tên này ấy, anh cũng biết ư?"
"Khoảng thời gian trước tôi từng nghe", Liên Dịch nói chậm rãi, "Tháp Nghiệp chướng của thiên sư sập một tòa, một con Quỷ Vương trốn thoát.
"
Nom vẻ mặt mờ mịt của Nam Đăng, anh hỏi: "Cậu chưa từng gặp à?"
Nam Đăng lắc lắc đầu: "Hình như không có.
"
Trước giờ ở trong tháp cậu chưa từng thấy Quỷ Vương gì cả, thời điểm Tháp Nghiệp chướng sụp đổ là ban ngày, cậu đang ngủ, bỗng nghe thấy tiếng vang thật lớn.
Quỷ hồn bị giam trong tháp kích động muôn phần, ùn ùn chạy trốn ra bên ngoài.
Lúc ấy cực kỳ hỗn loạn, cũng không biết đầu thỏ chạy đi đâu rồi, Nam Đăng sốt ruột tìm kiếm, tìm thấy nó ở góc mép tường.
Cậu quơ đầu thỏ lên, cũng tranh thủ chạy thoát theo lũ quỷ hồn đó, may là hôm ấy thời tiết không được tốt, mặt trời bị mây đen che khuất, sẽ không tạo thành vết thương lớn đối với quỷ thể.
Nam Đăng kể ngắn gọn chuyện đã qua, hàng mi thật dài rung động.
Cậu là quỷ hồn thoát khỏi từ Tháp Nghiệp chướng, điều này khiến Liên Dịch hơi bất ngờ.
Bởi vì cậu quá yếu, lúc xông vào đây lần đầu tiên, Liên Dịch thậm chí còn lười ra tay với cậu.
Cậu du đãng ở thế giới bên ngoài, có lẽ còn có thể miễn cưỡng chống đỡ hồn thể, nếu bị nhốt vào Tháp Nghiệp chướng, nội trong bảy ngày sẽ bị luyện hóa hoàn toàn.
Liên Dịch lại hỏi: "Cậu bị nhốt bao lâu?"
Nam Đăng vẫn lắc đầu: "Tôi quên mất rồi! ! "
Cậu nói cho Liên Dịch biết, ký ức của bản thân có bắt đầu từ trong tháp, toàn bộ trước đó đều không nghĩ ra.
Cái tên Nam Đăng này cũng là do cậu tự đặt, bởi vì trong tháp rất tối, tia sáng duy nhất chiếu vào là từ một lỗ hổng nhỏ ở sườn Nam đỉnh tháp, giống như một chiếc đèn.
Lúc nào cậu cũng thích ở phía đó, vì vậy lấy cho mình cái tên này.
"Chỉ có thỏ con vẫn luôn bên cạnh tôi", Nam Đăng không muốn nhớ lại nhiều thêm, đáy mắt tủi thân lại bất lực, "Tôi không muốn quay lại trong tháp nữa! ! "
"Không đâu", Liên Dịch nhẹ giọng trấn an, "Tôi sẽ bảo vệ cậu.
"
Cậu không có ký ức quá khứ, mới từ trong tháp ra chưa được bao lâu.
Khó trách ở một vài kiến thức, gần như là hoàn toàn trống rỗng.
Nam Đăng tin tưởng không hề nghi ngờ đối với lời nói của Liên Dịch, đêm nay đám thiên sư kia tìm tới tận cửa, Liên Dịch cũng không giao cậu ra.
Cậu cảm động nói: "Anh thật tốt! ! "
Một người một quỷ vẫn còn ngồi dưới đất, đầu thỏ đã chuồn ra ngoài từ lâu.
Liên Dịch đứng dậy dẫn Nam Đăng đến phòng khách, mở ti vi cho cậu xem, di dời lực chú ý sẽ không sợ như vậy nữa.
Nam Đăng coi ti vi một hồi, Liên Dịch lấy thuốc bột và băng gạc từ phòng sách ra, xắn ống tay áo lên bôi thuốc lần nữa.
Cậu sáp qua nhìn, phát hiện so với lần trước, vết thương trên tay Liên Dịch rõ ràng đã có chuyển biến tốt.
"Anh đi khám bác sĩ rồi ạ?" Nam Đăng vui vẻ thay anh, quỷ thể lại không tự chủ mà kề tới, cằm tựa lên vai Liên Dịch.
Liên Dịch im lặng mở lọ thuốc ra, đổ bột thuốc lên miệng vết thương đã khép hơn phân nửa.
Anh cô độc rất lâu, thực ra không quen thân cận với người khác như vậy.
Ngay từ đầu Nam Đăng đã thích sáp đến cạnh anh, mấy lần giả bộ như không nhìn thấy cậu cũng vậy.
Dựa vào tập tính của quỷ hồn, này là cậu đói rồi.
Quấn xong băng, Liên Dịch thả ống tay áo xuống, nghiêng đầu nhìn Nam Đăng gần trong gang tấc: "Cậu ở nhà người khác, cũng như vậy à?"
Nam Đăng không rõ lời này có ý gì, lùi lại một chút xíu, vô tội nói: "Tôi chưa từng vào nhà người khác.
"
Bây giờ trước cửa nhà nào nhà nấy đều dán bùa chú, duy nhất ở đây không giống người thường thôi.
Liên Dịch không trả lời, chăn chú nhìn Nam Đăng một lát, giơ tay cởi một cúc áo ra.
Anh kéo cổ áo: "Qua đây.
"
Nam Đăng mơ hồ đoán được dụng ý của Liên Dịch, nghe lời mà sáp lại, còn thử chống cự: "Tôi! ! Tôi không đói lắm! ! "
Liên Dịch cũng không vạch trần cậu, chỉ bảo: "Cậu không làm tôi bị thương được.
"
Anh bình tĩnh lại chắc chắn, bị cắn một ngụm vốn chẳng sao cả.
Nam Đăng cuối cùng cũng không nhịn nổi, chóp mũi sượt tới bên gáy Liên Dịch, há miệng cắn xuống.
Cậu chưa thuần thục lắm, giống chú chó nhỏ ủn tới ủn lui, cắn ba lần mới thành công, răng nanh c ắm vào vị trí yếu ớt nhất của hồn thể.
Hương vị của hồn thể rất đặc biệt, Nam Đăng cảm nhận được một luồng khí nóng tràn vào cơ thể, vừa ngọt vừa ấm, gần như nháy mắt đã được ăn no.
Cậu chỉ nuốt một ngụm thôi đã thỏa mãn rồi, hốt hoảng ngẩng đầu lên: "Anh đau ạ?"
Khóe môi Liên Dịch khẽ nhếch lên: "Không đau.
"
Sinh hồn của anh là đại bổ, Nam Đăng ăn một miếng này, ít nhất có thể duy trì hồn thể một năm không tắt.
"Không đau thật chứ?" Nam Đăng li3m li3m môi, ôm chặt Liên Dịch như thể bảo vệ thức ăn, "Anh thơm quá á! ! "
Cậu ăn sinh hồn vào, làn da cũng không tái nhợt như trước nữa, rõ ràng là một con quỷ, cơ thể lại tỏa ra vẻ sáng bóng trắng trong mềm mại, cực kỳ sống động.
"Còn đói bụng không?" Liên Dịch dõi nhìn cậu, nửa dỗ dành: "Cắn thêm cái nữa đi.
"
Nam Đăng ngửa đầu