"Có thể cho tôi cắn một miếng không?"
Nam Đăng không chú ý tới, bầu không khí bên trong phòng khách có chút là lạ.
Quỷ trong bình gốm chưa kịp ló đầu ra đã bị ăn sạch, tàn dư hơi thở thoáng lướt qua, giống như chưa từng có gì xảy ra.
Xác định Liên Dịch sẽ không làm gì mình, đầu thỏ thu ánh mắt về, vây quanh chân Nam Đăng ngửi ngửi, phát hiện địa linh vừa mới tới đây.
Nó lại tỉnh bơ như không mà nhảy ra, đến một bên khác của phòng khách gặm lá trong chậu hoa.
"Lần sau đừng chạy lung tung", Liên Dịch vẫn đang trấn an Nam Đăng, "Bên ngoài không an toàn.
"
Nam Đăng nghĩ lại mà cũng hơi sợ, khả năng xuyên tường của cậu bỗng mất hiệu lực, cửa sổ cũng đóng, ngộ nhỡ bên ngoài vừa hay có thiên sư đi ngang qua! !
Cậu ôm chặt Liên Dịch, rầu rĩ đáp một tiếng, lại ngẩng đầu lên.
"Tôi! ! " Nam Đăng ngượng ngùng nói: "Hình như tôi đói rồi.
"
Trước đó chưa lâu cậu vừa mới nói đêm nay không đói, đây là nuốt lời rồi.
Cậu định cố gắng kiềm chế, nhưng gáy của Liên Dịch gần trong gang tấc, đang tỏa ra hương vị thơm ngọt.
Liên Dịch không đồng ý ngay lập tức: "Đói mà còn chạy lung tung à?"
Nam Đăng nhỏ giọng phản bác: "Tại anh không cho tôi ở trong phòng tắm! ! "
Lời này dường như có ý vì Liên Dịch muốn đuổi cậu đi, cho nên cậu mới chạy tới chỗ khác.
Liên Dịch không cáu nổi dù chỉ một chút, thấp giọng nói: "Sau này không thể tùy tiện vào phòng tắm.
"
Nam Đăng thích gần gũi với anh, lại chẳng biết chừng mực.
Mấy lần trước thì thôi, nếu muốn giữ cậu ở bên cạnh lâu dài, cho dù là quỷ, cũng phải chỉ dạy.
Nam Đăng ứng tiếng: "Ò! ! " Cậu không hỏi vì sao, coi ti vi nhiều như vậy, cậu loáng thoáng đoán được nguyên nhân.
"Được rồi", Liên Dịch ra hiệu Nam Đăng thả anh ra, "Đến phòng ngủ đợi tôi trước đi.
"
Ý tứ này hơn phân nửa là bằng lòng cho cậu cắn một miếng rồi, hai mắt Nam Đăng phát sáng, ngoan ngoãn gật đầu.
Đợi Nam Đăng vừa đi, trong phòng khách chỉ còn lại Liên Dịch và đầu thỏ.
Liên Dịch đóng cửa sổ xong, đồng thời dùng linh thuật thiết lập một trận pháp bên ngoài căn nhà.
Trận pháp im hơi lặng tiếng xuất hiện, mắt thường không sao thấy được.
Anh đi đến cạnh sô pha, đầu thỏ ở góc bên kia gặm chậu hoa, lá cây đã bị nó phá hoại hơn phân nửa.
Liên Dịch nâng tay, linh thuật cách khoảng không túm lấy tai đầu thỏ, mang nó tới trước mặt mình.
Đầu thỏ lơ lửng trên không, bên mép còn sót lại mảnh lá.
Liên Dịch thấp giọng nói: "Rốt cuộc mày là cái thứ gì?"
Mùi trên thân đầu thỏ còn nhạt hơn cả Nam Đăng, cũng là loại hồn thể yếu nhất, vừa giống quỷ lại không giống quỷ, thích ăn người giấy nhỏ còn có ti tỉ các thứ khác.
Trước đây anh không sao để tâm đ ến đầu thỏ, cũng lười quản nó, cố ý chuẩn bị người giấy nhỏ, thực tế cũng là vì Nam Đăng.
Kết quả một sinh vật kỳ lạ và yếu ớt như vậy, lại ăn được hết mấy con oán hồn cấp ba.
Tuy rằng tình huống quỷ ăn quỷ hiếm thấy, nhưng cũng vẫn có, điều bất thường nhất là đầu thỏ có thể cắn mở bình gốm dán bùa chú mà không hề bị thương.
Nam Đăng từng nói, đầu thỏ vẫn luôn ở trong tháp cùng cậu.
Thực ra trên người Nam Đăng cũng có không ít chỗ kỳ lạ, cậu hoàn toàn chẳng giống quỷ hồn bình thường.
Tháp Nghiệp chướng đột nhiên sụp đổ, hai hồn thể rất đặc biệt.
Hoặc có lẽ do anh nghĩ nhiều, bình gốm là ngoài ý muốn, chẳng qua cái gì đầu thỏ cũng ăn tất mà thôi.
Thời gian đầu thỏ bị tóm lên ngày càng lâu, nó có phần không vui, con ngươi đen kịt bắt đầu phiếm đỏ.
Lúc này, Liên Dịch mới thả linh thuật trói buộc nó ra.
Đầu thỏ linh hoạt trở mình trên không trung, vững vàng rơi xuống tay vịn ghế sô pha.
Liên Dịch từ trên cao nhìn xuống nó, sau một lát thì xoay người về phòng ngủ.
Anh đoán chắc Nam Đăng không biết gì cả, còn tưởng rằng đầu thỏ là một con thú cưng chỉ biết ăn bậy.
Đổi thành thiên sư khác, chắc chắn sẽ bắt đầu thỏ và Nam Đăng lại, tỉ mỉ truy xét lai lịch.
Chẳng qua Liên Dịch không thèm quan tâm, mấy oán hồn mà thôi, ăn thì cứ ăn đi.
Qua thêm một khoảng thời gian, có lẽ anh cũng chẳng còn cái thân phận thiên sư này nữa.
Liên Dịch quay lại phòng ngủ, Nam Đăng nghe thấy tiếng bước chân của anh, thế là mở cửa ra trước một bước.
Trông cậu còn yếu hơn ban ngày một chút, sắc mặt cũng tái hơn vài phần, ánh mắt chờ đợi mà ngóng qua đây, có vẻ càng thêm đáng thương.
Liên Dịch vươn tay ra, Nam Đăng lập tức nhào vào trong lòng anh.
"Có thể cho tôi cắn một miếng không?" Sợi tóc trên trán Nam Đăng cọ vào cằm anh, mang đến cảm giác man mát nhè nhẹ, "Chỉ một miếng thôi.
"
Liên Dịch đóng cửa phòng, vặn đèn đến mức thấp nhất: "Được.
"
Anh ngồi bên mép giường, Nam Đăng gần như gấp không chịu nổi mà cắn xuống luôn.
Hương vị thơm ngọt quen thuộc tràn vào cơ thể, cuối cùng Nam Đăng cũng không cảm thấy đói khát nữa.
Đã nói một miếng thì chính là một miếng, cậu lưu luyến li3m môi, cũng li3m luôn vùng da nhỏ bên gáy Liên Dịch, li3m sạch cả những thứ không cẩn thận tràn ra ngoài.
Liên Dịch như có cảm giác, một bên mang tai chậm rãi đỏ lên.
Nam Đăng ăn no tinh thần khôi phục lại không ít, hồn thể nửa trong suốt dường như cũng trở nên chân thực hơn chút, mái tóc mềm mại càng thêm đen nhánh.
Cậu ở trong lồ ng ngực ấm áp của anh vẫn chưa muốn đứng dậy, ôm chầm Liên Dịch: "Cảm ơn anh! ! "
Nam Đăng nhớ tới lời thoại trong ti vi, nghiêm túc nói: "Sau này anh có việc gì phải làm, tôi đều có thể giúp đỡ.
"
"Không cần giúp đâu", Liên Dịch hơi rũ mắt, "Ở cùng tôi là được rồi.
"
Giọng điệu anh nhàn nhạt, giống như chỉ thuận miệng nói thôi.
Nam Đăng lại ngây người một lát, đôi mắt xinh đẹp im lặng nhìn anh.
Liên Dịch nghiêng đầu đối mặt với cậu: "Sao thế?"
Nam Đăng ôm anh chặt hơn: "Không có gì ạ.
"
Cậu bỗng ý thức được, Liên Dịch sống một mình ở ngoại ô hẻo lánh, chẳng có bất kỳ người thân hay bạn bè nào ghé thăm hỏi.
Còn có vết thương nghiêm trọng như thế trên tay anh, cũng chỉ có thể tự mình băng bó bôi thuốc cho mình.
Khoảng thời gian ấy cho dù Nam Đăng bị nhốt ở trong tháp, cậu vẫn có đầu thỏ luôn kề bên.
Cậu hơi đau lòng, ngoẹo đầu dựa vào bả vai Liên Dịch: "Anh có mệt không, tôi ngủ cùng anh nha?"
Liên Dịch khựng lại một chút: "Được.
"
Cửa phòng ngủ không biết đã khóa từ bao giờ, đầu thỏ tới trước cửa, nghe thấy bên trong có tiếng chỉnh chăn.
Nó tông vào cửa một cái, bên trong không có phản ứng, thế là xoay người đi luôn.
Ánh sáng bên trong phòng mờ tối, Liên Dịch đã thiếp đi rồi.
Nam Đăng nằm nhoài trên chiếc chăn bên cạnh, gối lên mu bàn tay ngắm khuôn mặt khi ngủ của anh.
Hồn thể không có trọng lượng, sẽ không đè phải chăn, cũng sẽ không làm ra động tĩnh gì quá lớn, vừa mở mắt lại đã có thể trông thấy.
Từ phương diện này mà nói, Nam Đăng thực sự là bạn đồng hành rất phù hợp.
Đợi Liên Dịch hít thở bình ổn,