Nghĩa của Hỗn Độn
"Thỏ con?" Nam Đăng mở cửa phòng bếp ra, bên trong trống vắng yên lặng.
Cậu đóng cửa lại, tự lẩm bẩm: "Chạy đi đâu mất rồi! ! "
Ngoài nhà, trận pháp hình tròn tản ra ánh sáng trên mặt đất, bao phủ cả căn nhà bên trong, cũng ngăn cách toàn bộ âm thanh.
Thiên sư vốn đang công phá bùa trận đều dừng hẳn lại, nhìn về phía sau.
Sát khí nơi đó ngút trời, kim chỉ nam của la bàn đạt tới cực hạn, chứng tỏ có sinh vật nào đó cực kỳ hung hãn đột nhiên xuất hiện.
"Là Quỷ Vương?" Có người lên tiếng hỏi.
Nhưng rất nhanh, đáp án của vấn đề này đã rõ rành rành.
Đó không phải Quỷ Vương, mà là một con cự thú.
Nó cao ước chừng bốn tầng lầu, bộ phận khắp cơ thể cũng bất đồng, giống như từ hơn mười loại động vật chắp vá mà thành, mọc ba con mắt đỏ khổng lồ.
Mặc dù hình thể của cự thú to lớn, hành động lại cực kỳ nhanh, cái đuôi vững chắc của nó vung về phía mọi người xung quanh, chớp mắt đã tới trước mặt Cốc Hư.
Ngay sau đó, thiên sư ở đây đều trông thấy, Cốc Hư trực tiếp quỳ gối về phía cự thú, chẳng mảy may có ý định muốn ra tay với nó.
Lúc này đã có người nhận ra thân phận của cự thú, run giọng nói: "Là! ! là Thần Hỗn Độn.
"
Hình thể khổng lồ xấu xí, tương tự dã thú, có ba con mắt đỏ, thường hiện thân cùng với sát khí cường liệt.
Thần Hỗn Độn, Uế Thủ.
Cốc Hư kích động muôn phần, vươn tay muốn chạm vào cự thú trước mặt: "Cuối cùng! ! cuối cùng ngài đã xuất hiện! ! "
Uế Thủ mai danh ẩn tích gần hai mươi năm, làm sao cũng không tìm được hành tung của nó, nếu không tận mắt trông thấy, chỉ dựa vào sát khí nồng đậm để suy đoán, sẽ chỉ tưởng rằng đó là Quỷ Vương có hơi thở giống hệt.
Mà trong ba thần, Thần Hỗn Độn là vị thực lực mạnh nhất, đồng thời tính cách cũng nóng nảy hung tàn, giống như loài thú chẳng có bao nhiêu trí tuệ, nhưng lại vô cùng nghe lời Thần Núi.
Trong đủ loại tin đồn, nó cũng được miêu tả là tọa kỵ[1] của Thần Núi.
[1] Vật/thú để cưỡi.
Hoặc là nói, thú cưng.
Giờ này phút này, gì mà Trác Thanh gì mà Liên Dịch, đều bị Cốc Hư quẳng ra sau đầu.
Đối diện thẳng với Thần Hỗn Độn khiến ông ta mừng rỡ như điên, ảo tưởng rằng chắc chắn Thần Núi cũng đang ở đây, lâu như vậy tới nay, bản thân lại là người được lựa chọn có thể tiếp xúc gần gũi với thần minh.
Song, giây tiếp theo, cự thú há cái miệng to như bồn máu, hung hăng nhào về phía ông ta.
Cốc Hư không kịp đề phòng, nhưng ông ta có thể lên làm trưởng lão nhiều năm như vậy, thực lực cũng đâu thể khinh thường, ông ta phản ứng cực nhanh trốn thoát một cú, sau lưng bị răng nhọn cắt ra miệng vết thương sâu hoắm.
Đau đớn dữ dội khiến đại não ông ta tỉnh táo hơn vài phần, cắn răng: "Mau rút lui!"
Thiên sư xung quanh vẫn còn đắm chìm trong nỗi khiếp sợ và kích động vì Thần Hỗn Độn xuất hiện, biến cố xảy ra bất thình lình, mấy thủ hạ bên cạnh như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, khẩn trương bảo vệ Cốc Hư lùi ra sau.
Cự thú chẳng bỏ qua, nó phát động tấn công lần nữa, không ít thiên sư không dám ra tay với Thần Hỗn Độn, chớp mắt có mấy người trực tiếp bị cự thú nuốt vào trong bụng.
Mùi máu tươi nhàn nhạt bắt đầu tràn ra, có một bộ phận thiên sư khá lớn tuổi, rốt cuộc nhớ lại sự sợ hãi đã từng đối với Thần Hỗn Độn.
Nghĩa của Hỗn Độn, vừa thiện vừa ác, cân bằng âm dương.
Cũng là loài thú vật trí khôn thấp bị Thần Núi thuần hóa sử dụng, địa linh không thích nhân loại nhưng cũng sẽ không chủ động công kích, Uế Thủ lại hoàn toàn khác biệt.
Ngoại trừ Thần Núi, nó không chịu bất kỳ ràng buộc nào, thậm chí còn thích gì làm nấy.
Nói ngắn gọn, cái gì cũng ăn, bao gồm cả quỷ hồn và người sống.
Trước đây còn có tin đồn rằng, mỗi lần Uế Thủ hiện thân sát khí bùng nổ, trên thực tế là mồi nhử, nó sẽ nuốt tất cả các sinh vật bị sát khí thu hút tới.
Nếu chẳng may gặp phải Uế Thủ không có Thần Núi đồng hành, mau chóng bỏ chạy mới là chuyện nên làm.
Cốc Hư lùi một mạch về nơi xa, móc ra mấy viên thuốc rồi ăn vào.
Hiện trường hỗn loạn không thể tả, ông ta bị thương không rảnh bận tâm, pháp khí triệu hồi ra cũng chỉ có thể bảo vệ bản thân và người bên cạnh.
"Trưởng lão!" Thủ hạ vui vẻ nói, "Chi viện tới rồi!"
Sát khí lúc Uế Thủ hiện thân nồng nặc, thiên sư tuần tra ở địa phương khác thăm dò được, nhất định sẽ tới đây trước tiên.
Ven đường cách đó không xa, Lâm Cửu dẫn theo tiểu đội tới.
Sắc mặt của Cốc Hư vẫn xấu như cũ: "Đừng vui mừng quá sớm.
"
Bị sát khí dẫn tới, không chỉ có thiên sư, còn có số lượng lớn oán hồn điên cuồng kích động.
Bên kia, trận pháp hình tròn vẫn bảo vệ căn nhà chính giữa như cũ, ánh đèn bên trong yên lặng phát sáng, tựa như thân ở thế giới khác.
Nam Đăng đứng bên trong hành lang, nâng cao âm lượng: "Thỏ con, tao sắp giận rồi nhé!"
Cậu gần như lật tung cả căn nhà vài lần, vẫn không tìm được đầu thỏ.
Ban đầu Nam Đăng tưởng rằng, có phải mấy ngày gần đây lơ nó quá, cho nên nó giận dỗi, cố ý trốn cậu.
Nhưng theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, cậu hơi lo lắng.
Nam Đăng đi đến trước cửa sổ, nắm rèm cửa lưỡng lự một hồi, vẫn không kéo ra.
Liên Dịch còn chưa về, cậu không dám hành động quá thiếu suy nghĩ, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài từ khe hở cửa sổ.
Ngoài phòng tối đen một mảnh, bóng đêm bị sự tĩnh lặng bao trùm.
Dưới tác dụng của trận pháp, Nam Đăng chẳng phát hiện gì cả.
Mà bên ngoài trận pháp, tình hình hỗn loạn không thôi.
Cự thú tấn công bừa bãi, vừa ăn người vừa ăn quỷ, oán hồn tới đây phát hiện nó không phải Quỷ Vương, một bộ phận tháo chạy, đám còn lại nhân lúc hỗn loạn cũng bắt đầu tấn công thiên sư có mặt.
Lâm Cửu kêu người hộ tống Cốc Hư rời đi trước, cũng rút lui khỏi vùng ngoại ô càng thêm hoang vu, vì để tránh ngộ thương người dân vô tội.
Mãi đến khi lùi cách khoảng hai khu phố, hắn vung kiếm chém bị thương một oán hồn, chợt phát hiện không thấy cự thú đâu nữa.
Nó giống như đã tới, lại biến mất vô căn cứ, không lưu lại một chút dấu vết.
Lâm Cửu bỏ oán hồn bị thương vào trong bình gốm, trầm giọng nói: "Mấy người về trước đi.
"
Oán hồn còn lại bọn họ không quan tâm nữa, đưa đồng nghiệp bị thương về cửa hàng bùa chú trị liệu, lại sắp xếp nhân thủ dọn dẹp hiện trường.
Cự thú ăn người hơn phân nửa là nuốt sống, chẳng lưu lại bao nhiêu vết máu trên nền đất đường phố và bãi cỏ trống trải, Lâm Cửu chỉ bị thương nhẹ, cũng ở lại hỗ trợ dọn dẹp.
"Uế Thủ! ! " Hắn khẽ đọc tên của Thần Hỗn Độn, đầu lông mày nhíu chặt.
Tiểu đội của Lâm Cửu tới sớm nhất, gần như tự mắt thấy tất cả, chẳng cần hỏi nhiều cũng biết đại khái đến cùng đã xảy ra cái gì.
Bây giờ xem ra, sát khí xuất hiện hai lần trước đó, hẳn là bắt nguồn từ Thần Hỗn Độn, mà không phải Quỷ Vương.
Phỏng đoán sơ lược thiên sư tổn thất hơn