Giấu cậu lâu như vậy
Mèo đen bị thương, hẳn là trốn không được bao xa, mấy oán hồn vẫn muốn tiếp tục đuổi theo, bị Vụ quỷ gọi về.
Nhiệm vụ của bọn chúng là tìm kiếm dấu vết của Uế Thủ, không thể làm lỡ thời gian, tránh dẫn tới càng nhiều kẻ vướng chân.
Vụ quỷ đi đầu lẻn vào nhà, cẩn thận tìm kiếm hơi thở còn sót lại, tiếp đó gã đi tới bãi cỏ đằng sau nhà, di chuyển một mạch về phía trước, nhóm oán hồn theo sau gã, xuyên qua giữa những khe hở và đống bùn dưới mặt đất.
Chúng quỷ rời khỏi chưa bao lâu, Ông Bình Nhiên đã nhận được tin tức, nói Liên Dịch đã chạy trốn rồi.
"Trốn? Tin tức là thật sao?" Ông Bình Nhiên vội vàng truy hỏi, "Lâm Cửu nói buổi trưa cậu ta truyền tin về, khi ấy vẫn còn ở trong khu vực."
"Đương nhiên là thật", đầu bên kia thông tấn là Cốc Hư, vết thương của ông ta chưa khỏi, đau ốm ở trên giường hơn mấy ngày, "Tôi cố ý sắp xếp nhân thủ theo dõi nơi ở của cậu ta, cậu ta tự tiện rời khỏi khu vực, này không phải sợ tội bỏ trốn thì là gì?"
Cốc Hư cho Ông Bình Nhiên một tọa độ và phương hướng, kêu ông mau chóng dẫn người đi đuổi bắt.
Giữa lúc hai người nói chuyện, Lâm Cửu đứng ở đằng sau nghe hết toàn bộ, đầu lông mày nhíu chặt.
Chính miệng Liên Dịch nói không phải là anh làm, nhưng tại sao anh phải chạy trốn...... hơn nữa Cốc Hư nói đã sắp xếp nhân chủ dán mắt vào Liên Dịch, vậy hẳn là cũng phát hiện hắn từng đến ngoại ô mới đúng.
Lâm Cửu cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng nếu Liên Dịch thật sự chống lại mệnh lệnh tự tiện rời khỏi, thế thì sẽ không chỉ là thẩm tra đơn giản vậy đâu.
Thông tấn của Ông Bình Nhiên và Cốc Hư kết thúc, ông quay đầu nhìn về phía Lâm Cửu: "Con có gì muốn giải thích với ta không?"
Ban ngày chỉ có Lâm Cửu từng liên hệ với Liên Dịch, Ông Bình Nhiên đoán có thể là hắn đã tiết lộ gì đó.
"Thầy", Lâm Cửu cúi đầu, "Chỉ là con cảm thấy có chút kỳ lạ, việc này nên xử lý cẩn thận hơn......"
"Con cảm thấy không phải cậu ta làm?" Ông Bình Nhiên hỏi vặn lại, "Vậy trưởng lão Trác Thanh thì sao? Cũng không phải vì cậu ta mà chết ư?"
Lâm Cửu á khẩu không trả lời được, cái chết của Trác Thanh gần như đã trở thành sự thật ván đã đóng thuyền, người có thể giết ông ta chỉ có Liên Dịch.
Hắn biết Ông Bình Nhiên vốn cũng chẳng muốn quản, nhưng bây giờ Liên Dịch lại trở thành kẻ tình nghi lây lan bệnh dịch, thêm vào anh tự tiện bỏ đi, Ông Bình Nhiên không thể không ra tay.
Ông Bình Nhiên thấy thế vừa tức vừa bất đắc dĩ, nói rằng: "Con dẫn theo mấy người, đến chỗ của Liên Dịch điều tra, chuyện còn lại đừng xen vào nữa."
Liên Dịch đã rời đi, chỗ ở của anh phần lớn cũng không có khả năng lưu lại manh mối gì, đây là hạ quyền hạn của Lâm Cửu trá hình, không cho hắn tham gia nữa.
Lâm Cửu tự biết mình phạm lỗi, thấp giọng đáp: "Vâng."
Hắn xoay người rời khỏi, vội vàng xuống lầu.
Trên đường đến ngoại ô, Lâm Cửu vẫn gửi mấy cái truyền tin cho Liên Dịch, tiếc là đều không có hồi âm.
Chờ hắn dẫn tiểu đội tới trước căn nhà quen thuộc, do dự một lát mới kêu người cạy khóa cửa ra.
Vừa tiến vào phòng khách, la bàn lập tức có động tĩnh yếu ớt.
"Chỗ này có dấu vết oán hồn từng ở!" Một tên thiên sư vội nói: "Sát khí lưu lại còn không ít...... sao lại như vậy?"
Một tên đồng nghiệp khác bên cạnh cảnh giác quan sát bốn phía: "Nói không chừng ở đây từng nuôi quỷ......"
Tin đồn này đã bắt đầu từ lâu rồi, đều nói là Liên Dịch giam cầm hồn thể của Trác Thanh, còn trú tại ngoại ô hẻo lánh hiếm khi ra ngoài, hơn phân nửa là lặng lẽ làm chuyện khuất tất khác nào đó.
Thiên sư tiếp xúc với quỷ hồn là điều tối kỵ, nhưng lời đồn thái quá đặt trên người Liên Dịch, dường như lại có mấy phần đáng tin.
Ai bảo anh là sát thể trời sinh, vốn đã không giống người bình thường.
Lâm Cửu cắt ngang lời bọn họ: "Im lặng!"
Hắn dẫn đầu kiểm tra cả căn nhà, không buông tha bất kỳ ngóc ngách và gian phòng nào, ngoại trừ hơi thở mỏng manh mà la bàn bắt được, thì không phát hiện bất kỳ thứ gì hữu ích.
Dấu vết cuộc sống rõ ràng đã được dọn dẹp qua, chăn mền trong phòng ngủ gấp gọn gàng ngay ngắn, tủ quần áo trống không.
Lâm Cửu tự mình đi ra ban công, trong góc đặt một chậu hoa.
Hắn còn nhớ chậu hoa này, tối hôm đó hắn muốn tới tìm Liên Dịch, tình cờ bắt gặp anh và một cậu thiếu niên ở chung.
Chẳng biết là giống hoa nào, lớn lên cũng không tệ lắm, đã nở được một nụ hồng, nụ hoa khác cũng có dấu hiệu nở rộ.
Điều này thực ra cũng không bình thường lắm, lấy thể chất của Liên Dịch, bên cạnh anh sẽ không thể có thực vật sống sót.
Lâm Cửu cúi người ngồi xổm xuống, suy tư xem có nên mang hoa về hay không.
Bỗng nhiên, hắn trông thấy hoa trong chậu khẽ đung đưa, cành thong thả vươn ra.
Lâm Cửu khó tin nổi mà ngưng thở, cho rằng mình xuất hiện ảo giác rồi.
-
Xe taxi chạy một mạch, tới một khách sạn nhỏ nào đó ở khu vực lân cận.
Tài xế dừng xe, xoay đầu nói với hai người: "Đến giờ rồi, buổi tối không thể ra ngoài, xin lỗi."
Sau tám giờ tối, căn bản không tìm được bất kỳ xe taxi nào chạy, Liên Dịch và Nam Đăng chỉ có thể trú tạm một đêm tại khách sạn, sáng mai lại đi.
Tài xế cũng sẽ ở cùng họ, cho tới khi đến được đích cuối cùng.
Nam Đăng nhìn ra bên ngoài thông qua cửa sổ xe, vươn tay sờ sờ lớp kính: "Mưa rồi."
Bên ngoài đổ một cơn mưa nhỏ, ngoại trừ bọn họ, ngoài khách sạn chỉ đỗ một chiếc xe khác, xem ra khách ở trọ không nhiều.
Liên Dịch xuống xe trước, bung dù vòng qua bên kia, mở cửa cho Nam Đăng.
Nam Đăng ôm thùng nhỏ trong ngực ra ngoài, trông thấy cửa khách sạn đặt thật nhiều đồ đuổi quỷ, còn dán bùa đầy tấm ván đen.
Cậu vô thức cảm thấy khẩn trương, Liên Dịch cúi đầu hôn một cái lên thái dương cậu: "Đừng sợ."
Phòng đã được đặt trước, Liên Dịch và Nam Đăng ở chung.
Trong đó một cái giường đôi dùng để đặt hành lý và thùng nhỏ của đầu thỏ, đầu thỏ chui từ bên trong ra, nhảy tới nhảy lui tuần tra khắp nơi.
Nam Đăng ngồi trên bàn ăn nhỏ trong góc, cầm muỗng ăn hết cả một phần bữa tối.
Hương vị đồ ăn của khách sạn khác xa không bằng ở nhà, cậu cũng không kén chọn lắm.
Liên Dịch thì chẳng ăn gì, ngồi một bên im lặng nhìn Nam Đăng, đưa qua một ly nước.
Nam Đăng một ngụm uống sạch, hỏi Liên Dịch: "Anh không đói ạ?"
"Tôi không", Liên Dịch nhận lại ly rỗng, "Đi coi ti vi đi?"
Thời gian hãy còn sớm, trong phòng có ti vi, cũng có một ít đồ ăn vặt.
Nam Đăng gật gật đầu, đang muốn nói chuyện, bỗng ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ.
Bởi vì lý do đổ mưa, bầu trời tối rất sớm, cậu mơ hồ cảm thấy hướng nào đó có thứ gì đó, đang vọt tới bên này.
Liên Dịch cũng đã nhận ra, anh đứng dậy, vẻ mặt càng ngày càng lạnh.
Anh từng dự liệu tình huống sẽ xảy ra sau khi rời khỏi, lại không ngờ rằng thứ tìm tới trước tiên, lại là một đám quỷ.
Giác quan của Nam Đăng ngày càng nhạy thêm, nhưng không rõ nguyên do, thấp thỏm mà kéo Liên Dịch: "Hình như có gì đấy không đúng......"
Vì để không bị phát hiện sớm như vậy, tuyến đường Liên Dịch lựa chọn đều khá lệch, vị trí chỗ khách sạn cũng ở giáp ranh khu vực ngoài thành phố.
Người lui tới đây ít, ý thức phòng vệ của khách sạn lại vừa đủ, ven đường càng vắng vẻ hơn, không có chỗ để ẩn náu, oán hồn bình thường không thích tới chỗ này.
Oán hồn ít, thiên sư tuần tra cũng ít.
Mà mấy oán hồn đuổi tới này, làm cách nào lại tìm được nơi đây?
Liên Dịch nhìn ra bên ngoài cửa sổ tối sầm, thủy tinh văng giọt mưa phản chiếu bóng dáng anh.
Đầu thỏ loáng cái nhảy vào trong lòng Nam Đăng, lỗ tai lông xù giật giật, co rúm đầu mũi cẩn thận ngửi ngửi.
Liên Dịch kéo rèm cửa sổ, dắt Nam Đăng tới bên giường ngồi xuống, mở ti vi cho cậu: "Đừng lo."
Nếu quả thực khách sạn lọt vào tầm công kích của oán hồn, sẽ có thiên sư đuổi tới, trước khi xác nhận rõ tình huống, anh không nhất định phải ra tay.
Nam Đăng há há miệng: "Nhưng mà......"
Số lượng lớn oán hồn tới rất nhanh, con rối Vụ quỷ chui lên mặt đất, nhìn về phía khách sạn trước mắt.
Gã nâng tay vung ra mấy mảnh giấy màu đen, không biết mảnh giấy bắn trúng chỗ nào, đèn bên trong khách sạn chợt tắt ngúm, thiết bị thông tấn cũng không có bất kỳ tín hiệu gì.
Con rối Vụ quỷ chậm chạp nhả chữ: "Nắm chắc...... thời gian."
Bọn chúng muốn trước khi thiên sư đuổi tới, tìm được Uế Thủ và Thần Núi mà nó bảo vệ.
Trong phòng rơi vào một mảnh tối om, ti vi cũng bị ép tắt.
Nam Đăng cuống quýt trốn vào trong lồ ng ngực Liên Dịch, hành lang bên ngoài truyền tới tiếng kêu la hoảng sợ của hộ gia đình khác, khiến cậu càng thấy không ổn.
Liên Dịch kịp thời thiết lập bùa trận bên ngoài khách sạn, ôm ôm Nam Đăng: "Tôi ra xem thử, sẽ về nhanh thôi."
Trong bóng đêm, Nam Đăng nhìn không rõ biểu cảm trên mặt anh, nắm chặt ống tay áo anh: "Không được, anh......"
Chắc chắn có oán hồn tới đây rồi, số lượng hẳn là còn không ít, lúc này Liên Dịch lại muốn đi ra ngoài.
Bọn họ không phải nên trốn đi sao? Hoặc là tìm cơ hội lặng lẽ chuồn mất.
Liên Dịch không giải thích, vuốt tóc Nam Đăng trấn an: "Tôi sẽ không sao đâu."
Sau đó anh buông Nam Đăng ra, rời khỏi căn phòng, cũng khóa chặt cửa phòng.
Mặc dù Nam Đăng sợ hãi, nhưng cậu lo cho Liên Dịch hơn, muốn đi chung với anh, đi tới cửa lại phát hiện không động được, làm cách nào cũng không thể chạm vào tay nắm cửa.
Trong không khí phảng phất như có một bức tường vô hình, ngăn cậu lại.
Nam Đăng dùng sức đẩy đẩy, một khoảng lồ ng sáng nhỏ lóe lên trước mặt cậu, nháy mắt lại biến mất.
Cậu bỗng rụt tay về, lui ra sau một bước.
Lồng sáng mới ban nãy, nhìn có hơi giống thứ mà thiên sư sử dụng.
Nam Đăng thử hô lên mấy tiếng, cũng không có ai trả lời, chẳng biết Liên Dịch đi đâu rồi.
Cậu đành phải quay lại bên giường, ngồi dưới đất im lặng bó gối.
Đầu thỏ nhảy tới, chần chừ nhìn về phía cửa.
Bùa trận không bao vây được nó, chẳng qua Nam Đăng ở đây, tình hình bên ngoài có chút bất thường, nó nên ở lại trông coi Nam Đăng.
Đầu thỏ nhảy lên bả vai của Nam Đăng, cọ cọ gò má cậu.
Bên ngoài, nhóm oán hồn bao vây quanh bùa trận, có ý đồ công phá.
Con rối Vụ quỷ chờ đợi ở một bên, thông qua hai mắt gã, bản thể trong hang ngầm cũng trông thấy tất cả.
Đ ĩa tròn bên trên hang ngầm mở ra, thanh âm trầm thấp khàn khàn, nói: "Quả nhiên Uế Thủ ở chung với cậu ta......"
Liên Dịch rời khỏi, Uế Thủ cũng đi theo.
Thần Núi kia nhất định cũng ở bên cạnh Liên Dịch, có lẽ gã đã từng gặp.
Bùa trận đã được gia cố, vô cùng cứng rắn, chúng quỷ đang điên cuồng tấn công, một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên từ bên hông.
"Các ngươi đang tìm cái gì?"
Vụ quỷ quay đầu nhìn lại, bóng dáng cao gầy của Liên Dịch đứng trong mưa, vòng bát quái xoay tròn trong lòng bàn tay nâng lên của anh.
Âm thanh trong đ ĩa tròn khựng lại: "Bắt lấy cậu ta, phải bắt sống."
Con rối Vụ quỷ rít lên một tiếng, chỉ huy oán hồn nhào về phía Liên Dịch.
Số lượng oán hồn quá nhiều, gần như là nháy mắt đã nhấn chìm Liên Dịch ở bên trong.
Ngay sau đó "ầm" một tiếng, oán hồn tầng trong cùng bị tàn nhẫn đánh văng ra.
Liên Dịch không chút tổn thương, ánh mắt chuẩn xác rơi lên người con rối Vụ quỷ đằng sau.
Toàn thân được sương