Địa linh
Nam Đăng vừa tỉnh dậy, phát hiện trạng thái của đầu thỏ và trước lúc gần ngủ không giống nhau.
Tối qua rõ ràng nó đã ăn hai người giấy nhỏ, vui vẻ không chịu nổi, bao tử cũng miễn cưỡng lấp đầy.
Thế nhưng hôm nay tinh thần của đầu thỏ uể oải, như cả đêm không ngủ, lại biến thành trạng thái đói khát trước đây.
Lòng Nam Đăng sinh lo: "Ăn rồi đau bụng hả?"
Đầu thỏ không biết nói chuyện, thời gian Nam Đăng và nó ở cùng nhau dài, căn bản có thể cảm nhận được dao động cảm xúc của nó, ví như có chỗ nào không thoải mái hay không.
Cậu bê đầu thỏ trong lòng bàn tay, đầu thỏ nửa nhắm mắt nghiêng ngả, giống như không muốn thừa nhận.
Nam Đăng thở dài: "Lại đói rồi ư?"
Nghe thấy chữ "đói" này, tai đầu thỏ lập tức dựng thẳng lên, mắt cũng trợn tròn.
"Được rồi! ! " Nam Đăng nhỏ giọng thì thầm, chậm rì rì ló đầu từ trong thùng sắt ra.
Cho dù đầu thỏ không đói, cậu cũng phải đi tìm đồ ăn, đã hơn mấy ngày rồi, ấn ký ở tai đầu thỏ không biết sẽ có hiệu lực vào lúc nào.
Nhớ tới con Vụ quỷ nhìn không ra hình dạng đó, Nam Đăng hơi sợ.
"Meo meo! ! "
Nam Đăng vừa rời khỏi thùng sắt, tiếng mèo kêu từ xa tới gần, cậu xoay đầu qua, trông thấy một con mèo đen chạy băng băng tới đây.
Cậu quả thực sửng sốt một chút, mới nhận ra là mèo đen nhỏ hồi trước.
Nó lại lớn hơn một vòng, được tính là một con mèo thành niên rồi.
Lần này quay lại mèo đen không ngậm đồ tới, chỉ vây quanh Nam Đăng xoay vòng, giống như đặc biệt tới đây ôn chuyện cũ cùng cậu, muốn gần gũi thân cận với cậu.
Nam Đăng ngồi xổm vuốt v e lông trên lưng nó: "Mày lớn nhanh ghê đó! ! "
Đầu thỏ chưa bao giờ phát triển cơ thể, ăn nhiều nữa cũng chỉ to cỡ này.
Mèo đen thuần thục nằm ngửa, nhẹ nhàng vẫy đuôi.
Lúc này Nam Đăng phát hiện, nó có một vết thương ở chân sau, nhìn giống như bị đồ vật sắc bén cứa vào, may mà miệng vết thương không sâu, đã đóng vảy rồi.
Nam Đăng đau lòng nói: "Mày ở bên ngoài cũng phải cẩn thận một chút.
"
Mèo đen như nghe hiểu câu nói này, nó chẳng để ý, nhấc chân li3m li3m miệng vết thương, đứng dậy cọ cọ tay Nam Đăng, sau đó vội vàng rời khỏi.
Nam Đăng trông theo bóng dáng nó, nghĩ lại, mèo đen nhỏ lớn nhanh như vậy, một vết thương nhỏ mà thôi, nói không chừng còn lợi hại hơn con quỷ như cậu nhiều, chẳng lo không kiếm được đồ ăn.
Đầu thỏ trước sau vẫn yên tĩnh ngồi trên đỉnh đầu Nam Đăng, mãi đến khi mèo đen hoàn toàn biến mất trong bóng đêm, nó đứng dậy, tính đến căn nhà quen thuộc kia coi thử.
Vì mục đích an toàn, vị trí của thùng sắt cách xa khu dân cư mấy căn nhà, Nam Đăng nhìn ánh đèn sáng lên phía xa xa, tăng tốc bước chân.
Đi ngang qua thùng rác ven đường, cậu dừng lại.
Cạnh thùng xác quăng một cái túi, đồ bên trong rơi lả tả ra ngoài, dưới ánh trăng hơi phát sáng.
Nam Đăng đến gần coi thử, là một cây bút máy.
Cậu không biết công dụng và tên gọi của bút máy, chỉ cảm thấy nó còn rất đẹp.
Hộ gia đình ở ngoại ô ít đến đáng thương, hơn nữa phần lớn đều lựa chọn vị trí cách gần ven thành phố nhất, đống rác này không biết vứt từ lúc nào, còn chưa kịp gom đi.
Nam Đăng nhặt bút máy lên phủi phủi bụi, bỏ vào túi áo.
Vừa hay, đồ có thể tặng tối nay cũng có rồi.
Cậu đang định rời khỏi, bên tai vang lên một tiếng động yếu ớt: "Ê! ! quỷ nhỏ.
"
Nam Đăng giật mình, lùi về sau mấy bước cảnh giác ngó qua.
"Sột soạt! ! "
Mấy cái thùng rác lớn đặt ở ven đường, một con quỷ nam từ đằng sau chầm chậm bò ra.
Anh ta thế mà không có nửa người dưới, cả phần eo cắt cụt từ giữa, Nam Đăng chỉ nhìn một cái bèn cuống quýt dời tầm mắt đi.
Quỷ nam rất quái lạ với phản ứng của cậu: "Tôi lại chẳng ăn cậu, cậu sợ tôi như vậy làm gì?"
Bộ dạng này của anh ta thực sự dọa người, nhưng thân là quỷ, nào có khả năng sẽ cảm thấy sợ hãi đối với vẻ bề ngoài của đồng loại.
Nam Đăng không nói chuyện, quỷ nam hỏi: "Cậu trú ở đây à?"
"Không phải", Nam Đăng bịa chuyện, "Tôi tới đây tìm đồ ăn, đi ngay lập tức.
"
"Ồ", quỷ nam đánh giá cậu vài lần, lại hỏi: "Vậy cậu có từng gặp Quỷ Vương ở phụ cận không?"
Nam Đăng không rõ nguyên do: "! ! Quỷ Vương?"
"Đúng vậy, tối qua cậu không cảm ứng được à?" Nam quỷ nói mà giọng điệu kích động hẳn lên, "Sát khí mạnh như vậy, xuyên thẳng qua nửa thành phố luôn! Mọi người đều đang tìm nó! ! "
Anh ta hình như không có ác ý, Nam Đăng cũng hơi thả lỏng một chút: "Vì sao phải tìm nó?"
"Đương nhiên là vì đi theo Quỷ Vương rồi!" Hai mắt quỷ nam hiện ra ánh sáng, hung hăng nắm nắm đấm nện xuống đất: "Đám thiên sư kia bắt giết chúng ta cả đêm, tôi đã sớm chịu đủ rồi!"
Quỷ hồn không thích chung sống với đồng loại, Quỷ Vương lại khác, oán hồn cấp bậc này đại biểu cho sức mạnh cường hãn tuyệt đối, khiến chúng quỷ tự nguyện thần phục.
Thiên sư có đội ngũ, đồng nghiệp, cấp trên dưới, chúng quỷ lại chia năm xẻ bảy, nếu có thể có Quỷ Vương dẫn dắt và hỗ trợ, còn sợ không làm chết bọn họ hay sao?
Quỷ nam nói lần lượt, vẻ mặt dần dần dữ tợn, đã bắt đầu tưởng tượng sau khi bắt được thiên sư thì phải tra tấn bọn họ thế nào.
Nam Đăng nghe mà kinh hồn bạt vía, yên lặng lùi về sau nửa bước.
Trên thực tế cấp bậc của quỷ nam rất thấp, nhiều nhất cũng chỉ mới đầu cấp hai, dựa vào ẩn náu mới tồn tại đến ngày hôm nay.
Quỷ yếu nhớt giống như anh ta, càng chờ đợi sự che chở của Quỷ Vương hơn.
Anh ta nói cho Nam Đăng biết, ban ngày mình cũng chẳng nghỉ ngơi, mạo hiểm dọc đường tìm qua đây, thế mà chút xíu tin tức cũng không dò la được.
"Thôi, tôi lại đến chỗ khác xem thử", trước khi quỷ nam rời đi, nhìn quanh tứ phía: "Có phải còn có quỷ khác trú ở đây không?"
Nam Đăng chần chờ lắc đầu: "Tôi không biết rõ lắm.
"
Hẳn là không có đâu nhỉ? Cậu trú trong thùng sắt mấy ngày, gần đây một con quỷ cũng chả thấy đâu.
Nam quỷ nhìn về hướng nào đó, trên gương mặt xanh đen lộ ra biểu cảm sợ sệt nhè nhẹ: "Giống sát khí! ! lại không giống, cậu không cảm nhận được sao? Bên đó chắc chắn không an toàn.
"
Anh ta không để ý Nam Đăng nữa, xoay người từ từ bò đi.
Đầu thỏ trước sau vẫn yên tĩnh ngồi trên đỉnh đầu Nam Đăng, mắt cũng chẳng chớp lấy một cái.
Nam Đăng đứng tại chỗ mờ mịt không thôi, đã chả hiểu ý của nam quỷ, lại vì lời của anh ta, thần kinh sít chặt hẳn lên.
Cậu nhìn qua đó theo tầm mắt ban nãy của nam quỷ, là căn nhà sáng đèn kia.
Nam Đăng do dự một lát, vẫn quyết định dựa vào kế hoạch ban đầu.
Cậu sờ sờ bút máy trong túi áo, cẩn thận đi qua.
-
Tin tức Quỷ Vương đột nhiên hiện thân, Lâm Cửu cũng gửi cho Liên Dịch.
Nội viện chuẩn bị gia tăng nhân thủ tới đây, nhưng không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của Quỷ Vương, bọn họ hết cách tiến hành hành động tiếp theo.
Lâm Cửu nhìn về phía thông tấn khí tiếp tục không có hồi âm, đang định thu hồi.
Lúc này một tin mới gửi vào, là thiên sư tiểu đội nhận nhiệm vụ tối nay.
"Địa linh khu vực mới ở phía Đông Nam xuất hiện mờ ảo, đang hỗ trợ bắt giữ oán hồn.
"
Lâm Cửu lập tức truy hỏi: "Chắc chắn chưa? Nhìn rõ không?"
Địa linh khu vực này đã chết, bọn họ đã xác nhận mấy lần.
Không có địa linh, sát khí tự nhiên nặng thêm, oán hồn lộng hành, dưới tình hình này càng không thể thúc sinh ra địa linh mới.
"Chắc chắn, là một con mèo đen.
"
"Nhưng mà nó không đồng ý tiếp xúc với chúng tôi, rời đi rất nhanh, bây giờ không biết ở đâu.
"
Địa linh thuộc về phạm trù nửa linh nửa thần, trước nay không thích nhân loại, mặc dù thiên sư có thể tu tập linh thuật, sau khi chết vẫn biến thành quỷ như cũ, cho nên địa linh cũng không thích thiên sư, phản ứng như vậy trái lại cũng bình thường.
Lâm Cửu siết chặt thông tấn khí: "Gửi tọa độ, tôi tới xem ngay lập tức.
"
Hắn không biết nguyên nhân ra đời thực sự của địa linh mới, cứ cảm thấy rất không tầm thường, chuyện này có lẽ quan trọng giống như chuyện Quỷ Vương hiện thân tối hôm qua.
Hắn lập tức báo cáo với nội viện, sau một giây phân vân, cũng gửi tin cho Liên Dịch.
Suy cho cùng cấp bậc của thiên sư thủ tịch cao hơn hắn, nếu Liên Dịch muốn tiếp nhận khu vực này, chỉ cần nói một tiếng là được.
"Ting --"
Thông tấn khi đặt trong ngăn kéo vang lên một tiếng, Liên Dịch ngồi bên kia sô