Anh đang ngồi trong phòng ngủ để làm việc, Y Phong không có thói quen ngủ sớm nên giờ này đối với anh vẫn chưa phải là muộn.
Đang chăm chú xem lại mớ tài liệu, anh đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
Y Phong cất lời:
- Ai đó?
Giọng nói nhỏ nhẹ từ bên ngoài vọng vào trong:
- Là em đây, anh mở cửa cho em có được không?
Y Phong nhíu mày khó hiểu, anh bước đến mở cửa, nhìn thấy Mộc Đoan mặc bộ quần áo ngủ dâu tây, trên tay còn ôm chặt chiếc gối nằm.
Anh thật không biết mình vừa cưới vợ hay nhận thêm một bé gái đây.
- Có chuyện gì?
Vẻ mặt cô có chút thản thốt, đôi mắt to tròn long lanh hoang mang nhìn anh:
- Trời mưa lớn quá em...em sợ...Anh cho em ngủ ở phòng anh được không?
Y Phong lạnh lùng chẳng chút động lòng với người con gái đang lo sợ mà van xin anh:
- Liên quan gì đến tôi?
Lời vô tâm từ anh khiến cô đau lòng lẫn hụt hẫng.
Ánh mắt cô thất vọng, u buồn.
- Về phòng đi.
Vừa dứt câu anh đóng sầm cửa lại.
Cô sững sờ trước hành động và thái độ từ anh.
Bỗng trời rầm một tiếng lớn, cô hoảng sợ, khóe mắt đọng lệ, đường cùng nên tiếp tục nài nỉ người đàn ông vô cảm kia:
- Em năn nỉ anh mà, em sợ lắm, em chỉ xin ngủ nhờ đêm nay thôi.
Em sẽ ngủ ở sofa.
Tuyệt đối không làm phiền đến anh.
Đáp lại sự cầu xin thật tâm của cô vẫn là khoảng không im lặng.
Mộc Đoan buồn bã, ôm chặt chiếc gối trong lòng rồi quay lưng rời đi.
Ngay giây phút cô hụt hẫng từ bỏ hy vọng, tiếng mở cửa lại vang lên, giọng nói ấm áp của người đàn ông lạnh lùng truyền đến tai cô:
- Chỉ đêm nay thôi.
Cô vội quay người lại, vẫn còn dè chừng vì chưa thể tin rằng anh đã đồng ý.
Y Phong thấy cô trưng ra vẻ mặt ngô nghê liền nói:
- Cô còn đứng đó làm gì? Không vào à?
Mộc Đoan nở nụ cười típ mắt, chạy nhanh vào phòng.
- Cám ơn anh.
Anh không đáp, lạnh lùng quay lại bàn ngồi làm việc.
Mộc Đoan mỉm cười, xem ra anh cũng còn chút lương tâm.
Cô ngồi xuống ghế sofa, nhìn về phía Y Phong đang chăm chú làm việc, người "chồng" này sao lại đẹp trai đến thế? Chỉ tiếc không thuộc về cô.
.
truyện ngôn tình
Có anh bên cạnh, cô an tâm nằm xuống ghế sofa, tay ôm chặt gối trước mặt mà nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Một lúc sau anh ngơi tay, quay sang nhìn cô thì thấy Mộc Đoan đã ngủ say, cô thật sự rất ngoan ngoãn như một chú mèo nhỏ.
Từ lúc bước vào phòng hoàn toàn không gây chút tiếng động ồn ào ảnh hưởng đến anh.
Y Phong rời vị trí, bước đến tủ quần áo, anh lấy thêm một chiếc chăn bông.
Bước chân của anh nhẹ nhàng bước về phía cô.
Đến gần Mộc Đoan, anh nhẹ nhàng đắp chăn lên người cô để cô không bị lạnh.
Từng động tác của anh nhẹ nhàng như thể sợ mình sẽ làm cô thức giấc.
Hôm sau cô thức giấc, nhìn thấy chiếc chăn phủ lên mình nhưng chẳng thấy anh đâu.
Chắc anh đã đến công ty.
Trong lòng cô vừa vui lại vừa tự trấn tỉnh bản thân.
Cô sợ rằng mình ảo