Ngồi tựa lưng vào ghế sofa đọc sách, chiếc đầm ngủ nhã nhặn khoác trên mình để lộ đôi chân thon dài trắng nõn nà.
Anh đang ngồi trên giường, bất giác nhìn sang cô, đôi chân nuột nà đặt trên ghế sofa dài khiến tầm mắt của anh bị thu hút đến mê mẩn.
Dường như Mộc Đoan cảm nhận được anh đang dán chặt mắt lên người cô.
Cô hạ quyển sách, con ngươi tinh tế di chuyển nhẹ nhàng nhìn về phía anh.
Y Phong nhận thấy cô đang nhìn mình vội đưa mắt sang hướng khác.
Chẳng rõ ánh nhìn vừa rồi của anh mang ý nghĩa gì, cô hơi ngại ngùng nhưng cũng không muốn nghĩ nhiều để tự mình đa tình mộng tưởng.
Mộc Đoan khép quyển sách đặt lên bàn.
Cô rời khỏi ghế đi về phía anh.
Cúi người cầm lấy chiếc gối nằm rồi quay lưng đi đến tủ quần áo lấy ra chiếc chăn khác.
Anh không nhịn được nên cất lời:
- Cô làm gì vậy?
Cô bước trở lại ghế:
- Em sẽ ngủ ở sofa, không phiền đến anh đâu.
Lần này không cần đợi đến anh phũ phàng, cô đã tự khắc biết trước sự lạnh lùng nhạt nhẽo của anh để chủ động "tránh xa".
Vừa lúc bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, người giúp việc mang cho cô ly sữa hạnh nhân, loại thức uống cô yêu thích nhất.
Trước đây còn ở Thẩm gia, tối nào cô cũng phải uống một ly mới ngủ được.
Đặc biệt đây là sữa hạnh nhân do đầu bếp ở Thẩm gia nấu riêng cho cô, không phải mua hộp bán sẵn nên hương vị thơm nhẹ lại rất tốt cho sức khỏe.
Cô cầm lấy ly sữa, nói lời cảm ơn rồi đóng cửa lại.
Ngồi xuống ghế, đưa ly sữa ấm nóng lên miệng, chợt mùi hương của sữa hạnh nhân vốn thơm ngon mọi lần sao hôm nay lại có chút tanh tanh và nồng đến buồn nôn như vậy.
Mộc Đoan vội đặt ly sữa xuống bàn, cô đưa tay bụm miệng rồi chạy vào phòng tắm.
Đây là lần thứ hai từ sau khi kết hôn anh thấy biểu hiện khác thường này từ cô.
Lần đầu có thể đơn thuần nghĩ rằng do sức khỏe tiêu hóa của cô không tốt, nhưng lúc này anh lại cảm nhận rõ sự lấn cấn và một linh cảm về điều gì đó quan trọng mà khó lòng làm lơ được.
Đến khi cô bước ra ngoài, anh vội cất lời:
- Cô có sao không? Tôi thấy cô cứ hay bị nôn?
Người hờ hững nhưng anh hôm nay cũng đến lúc không nhịn được mà phải hỏi thẳng.
Tâm trạng cô bối rối, chỉ có thể lấy lý do sức khỏe để làm lá chắn hợp lý nhất:
- Em không sao.
Chỉ là bị bao tử nên khó tiêu thôi.
Mộc Đoan bước đến bàn, cầm lấy ly sữa hạnh nhân rồi đưa đến trước mắt anh:
- Anh uống hộ em đi.
Y Phong nhìn cô, nhẹ nhàng kéo tay cô để Mộc Đoan ngồi xuống giường.
Cô hơi ngại ngùng nhìn anh, lại thêm lần nữa anh hành động khó hiểu khiến cô chẳng thể lý giải được.
- Cô đi khám chưa?
Mộc Đoan thoáng nghĩ giây lát, cô đặt ly sữa vào tay