Buổi chiều, cô chuẩn bị cùng gia đình dùng cơm, bà Ân Tố Miêu gõ cửa phòng cô rồi bước vào trong, nhẹ nhàng nói ra sự tinh ý:
- Mộc Đoan này, mẹ hỏi thật, con và Y Phong có chuyện gì sao?
Sự tinh tế của bà Ân Tố Miêu là điều khiến cô luôn nể phục, khó có biểu hiện khác lạ nào của cô có thể qua được mắt bà ấy.
Tuy nhiên Mộc Đoan vẫn không muốn nói ra chuyện bí mật trong hôn nhân giữa anh và cô.
- Không có gì đâu mẹ.
Tụi con vẫn bình thường mà.
Nhìn vẻ mặt lẫn ánh mắt chất chứa nhiều tâm trạng của cô, bà Ân Tố Miêu liền biết cô đang muốn giấu chuyện gì đó:
- Sao lại không có gì được, trông con ủ rũ thế này.
Có chuyện gì con nói mẹ biết đi.
Mộc Đoan vẫn một mực bảo rằng cuộc sống hôn nhân rất ổn.
Vừa lúc người giúp việc gõ cửa phòng cô nói vọng vào, một màn giải vây cho cô trông thấy trước sự "tra hỏi" của mẹ.
- Tiểu thư à, có Trắc thiếu gia đến đón cô về.
Cô ngạc nhiên nhìn bà Ân Tố Miêu rồi nhanh chóng đi xuống dưới nhà.
Nhìn thấy Y Phong đang ngồi ở phòng khách nói chuyện với Thẩm tổng, cô từ tốn bước đến.
Ba cô mỉm cười cất lời:
- Chồng con mới đến này.
Anh nhìn thấy cô liền cất lời:
- Anh đến đón em về.
Cô ngồi xuống, nói nhỏ với anh:
- Em nói sẽ ngủ lại đây rồi mà.
Y Phong ghé sát tai cô, hình ảnh này của đôi trẻ trông mắt vợ chồng Thẩm tổng thật thắm thiết.
- Ai lại bỏ chồng một mình?
Cô hơi đỏ mặt, vội quay sang hướng khác làm lơ.
Thẩm tổng mỉm cười khi thấy đôi trẻ khắng khít như vậy:
- Đến giờ cơm rồi.
Y Phong à, con cũng vào dùng cơm cùng mọi người đi.
Anh lễ phép đáp:
- Dạ được.
Trong bữa ăn cô im lặng, Y Phong từ tốn gắp thức ăn cho cô, hành động ân cần này của anh khiến ba mẹ cô rất hài lòng.
Nhưng đối với Mộc Đoan, cô cảm thấy anh đang diễn vai người chồng tốt rất xuất sắc.
Anh đã đến tận Thẩm gia đón, cô cũng không thể trẻ con mà nằng nặc đòi ở lại.
Trên đường về, anh vừa lái xe vừa cất lời hỏi:
- Cô không định nói với ba mẹ chuyện có thai sao?
Nghe đến chuyện này, Mộc Đoan liền bối rối xen lẫn e ngại.
Mất vài giây, cô đáp lời:
- Anh thừa biết lý do, sao phải cố tình hỏi em?
Lúc này Y Phong chợt im lặng.
Mộc Đoan cũng chẳng nói thêm bất kỳ điều gì.
Xe lăn bánh thêm một đoạn đường ngắn, về đến biệt thự, cô vừa bước vào trong đã nghe thấy anh cất lời:
- Nói với họ đứa bé là con của tôi.
Mộc Đoan hơi nhíu mày, cô ngạc nhiên vội quay người lại.
Cứ như cô không tin vào tai mình nên nhấn mạnh lại lần nữa:
- Anh muốn em nói...!nói đứa bé là con của anh?
Y Phong giữ nguyên vẻ mặt trầm tĩnh lạnh lùng mà tiến đến gần cô:
- Đúng vậy.
Cứ để mọi người nghĩ rằng, cái thai trong bụng cô là con của tôi.
Lúc này cô đã rơi vào tận cùng của nỗi hoang mang:
- Tại sao anh phải làm vậy? Anh không ăn ốc thì hà cớ gì bắt mình đổ vỏ.
Anh không chần chừ mà đáp lời, có lẽ Y Phong đã suy nghĩ kỹ chuyện này:
- Vậy cô nghĩ còn cách nào tốt hơn à? Chuyện cô mang thai không thể che giấu mãi, sớm muộn mọi người