Nhà hàng lớn tại Đôn Khánh, cách khách sạn Song Thuỷ không xa.
Bàn tiệc sang trọng, Hiểu My ngồi cạnh anh, phía đối diện là tổng giám đốc Hải Trình của công ty phần mềm Trình Tường.
Lần này ông ấy muốn mua lại một phần mềm ứng dụng dùng để tính toán do bên Muriel sáng lập, cũng như lập trình ra.
Vì là khách hàng nhiều năm thân thiết của phía công ty từ thời Trắc tổng còn đương chức, lần này ông ấy lại đang có việc quan trọng ở Đôn Khánh nên khó lòng rời thành phố.
Vì vậy đích thân anh đã đến Đôn Khánh để bày tỏ sự tôn trọng cũng như thiện ý hợp tác.
Cuộc trao đổi diễn ra rất suôn sẻ, sau khi mọi vấn đề về chi phí, hợp đồng và cách thức giao nhận phần mềm được thống nhất thì tổng giám đốc Hải Trình cũng xin phép đi trước.
Nghe đâu gia đình ông ấy đang gặp chút chuyện, nên giờ ông ấy phải lo vẹn toàn cả việc ở công ty và chăm nom việc nhà, quả thật mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.
Y Phong đứng dậy nở nụ cười, đưa tay về phía tổng giám đốc Hải Trình (Triệu Hải Trình):
- Cám ơn Triệu tổng, chúng ta hợp tác vui vẻ.
Triệu tổng nở nụ cười hiền hậu bắt lấy tay anh:
- Được, tôi xưa nay rất hài lòng về cách làm việc của Muriel.
Mọi chuyện cứ theo thoả thuận.
Giờ tôi còn chút việc, xin phép về trước.
Anh gật nhẹ đầu ôn nhu:
- Tạm biệt Triệu tổng, không tiễn.
Khi Triệu tổng đã rời đi, Y Phong ngồi xuống ăn thêm một chút, anh đang nghĩ lát nữa sẽ mua đồ ăn về cho Mộc Đoan.
Thật ra cái cớ đến Đôn Khánh ăn cưới của cô, anh đã đoán ra được.
Hiểu My ngồi ở cạnh, tiện tay rót rượu:
- Chủ tịch, chúng ta cạn một ly.
Anh nâng ly, chỉ đơn thuần xem như uống cùng đồng nghiệp cấp dưới một ly rượu vang.
Nhưng chưa đầy năm phút, Y Phong đã cảm thấy cơ thể có dấu hiệu rất khác lạ, anh đưa mắt tức giận nhìn Hiểu My, trong khi cô ta lại đang nở nụ cười hả hê hài lòng.
Trong lúc cơ thể anh đang dâng lên cảm giác hừng hực đến khó chịu.
Ả ta lại trơ trẽn mà hất tóc, nâng cằm, ngồi cạnh anh uốn éo như thân cây mong manh trước gió nhằm tạo nét quyến rũ.
Y Phong nhìn thấy càng không ưng mắt, trong lòng chán ghét người đàn bà thâm hiểm này đến tận cùng.
Trước đây cô ta quả thật hay cố tình sáp lại anh, nhưng chưa bao giờ có hành động táo bạo và lộ liễu đến thế.
Phùng Hiểu My không muốn bỏ qua cơ hội đi công tác lần này, dù cô ta biết rõ có sự hiện diện của Mộc Đoan bên cạnh anh.
Những tưởng anh sẽ không kiềm chế được mà động lòng chiếm lấy cô ta.
Nhưng nào ngờ anh dứt khoát đứng bật dậy, tiến thẳng ra cổng rồi bắt taxi rời khỏi nhà hàng, bỏ mặc Hiểu My phía sau đi theo anh trong vô vọng.
Cô ta ngớ người đứng trơ trọi ở nhà hàng, rõ ràng kế hoạch quyến rũ chủ tịch đã sắp đi đến giai đoạn chín muồi, sao bây giờ