Biết tin cô sẽ kết hôn cùng Y Phong, Duy Bảo đã rõ sự thất vọng và không muốn chấp nhận dù Trắc phu nhân đã hết lòng khuyên nhủ anh ấy.
- Con à, bây giờ sự việc đã ra nông nỗi này, chỉ còn cách Y Phong kết hôn cùng Mộc Đoan thì mới có thể giải quyết ổn thỏa mọi chuyện thôi.
Dù bà ấy có nói thế nào, an ủi ra sao thì Duy Bảo vẫn không thể chấp nhận sự thật người anh ấy đơn phương bao năm qua lại kết hôn cùng Y Phong, con riêng của Trắc tổng.
- Mẹ thừa biết con thích Mộc Đoan đã lâu.
Nhưng mẹ vẫn ủng hộ Y Phong kết hôn cùng cô ấy à?
Trắc phu nhân thừa biết điều này, bà ấy cũng hiểu được tâm trạng hiện tại của Duy Bảo, nhưng ngoài việc ủi an, khuyên nhủ thì bà ấy chẳng thể làm gì khác.
Việc này vốn dĩ đã vượt quá xa tầm kiểm soát và khả năng của Trắc phu nhân.
- Chuyện đến nước này, đó là cách tốt nhất và duy nhất rồi con à.
Dù sao Y Phong cũng chịu trách nhiệm với Mộc Đoan, mẹ nghĩ con nên thật tâm chút phúc cho con bé.
Nghe mấy lời nhỏ nhẹ từ mẹ mình, đáng lẽ ra Duy Bảo phải cảm thấy được an ủi, nhưng bây giờ lý trí anh ấy càng thêm rối bời, bực tức.
- Chịu trách nhiệm sao? Nhưng Trắc Y Phong không hề yêu thương Mộc Đoan, như vậy làm sao cô ấy hạnh phúc được chứ.
Mẹ có hiểu không?
Trắc phu nhân thở dài:
- Dẫu sao mọi chuyện cũng đã được quyết định xong xuôi cả rồi.
Tình cảm có thể được vung đắp dần qua thời gian, nếu con yêu Mộc Đoan thì hãy mong con bé được hạnh phúc.
Nói bằng lời rất dễ, nhưng cảm giác đau lòng thất vọng mà kẻ thất tình phải gánh chịu thì người ngoài cuộc làm sao thấu được.
Ngày mai đã là ngày cưới của anh và cô.
Mộc Đoan vui mừng, nôn nóng đến đứng ngồi không yên.
Thẩm Gia Luân, con trai của Thẩm tổng và bà Ân Tố Miêu, em trai cùng cha khác mẹ với cô và cũng là em trai cùng mẹ khác cha của Y Phong.
Cậu bé bước đến ngồi cạnh cô, tuy chỉ mới mười bốn tuổi nhưng tính tình chững chạc, trầm tĩnh, suy nghĩ thấu đáo cứ như "ông cụ non".
- Trông chị vui như vậy, chắc đang nôn đến ngày mai lắm rồi.
Mộc Đoan nhìn cậu em trai tuấn tú của mình:
- Cái thằng nhóc này, sao mà nói đúng vậy chứ.
Gia Luân khẽ nở nụ cười:
- Chị phấn khởi đến mức ai vừa nhìn vào cũng lập tức nhận ra.
Vừa lúc bà Ân Tố Miêu mang bát chè dưỡng nhan ra cho cô.
Đây là món Mộc Đoan rất yêu thích, vừa tốt cho sức khỏe lại làm đẹp da hiệu quả.
- Con gái mau ăn đi.
Ngày mai là lễ cưới diễn ra rồi, vậy nên con cần phải thật rạng rỡ.
Cô mỉm cười cầm lấy bát chè dưỡng nhan:
- Con cám ơn mẹ.
Gia Luân muốn trêu cô nên cất lời:
- Sao con không có phần? Mẹ thật thiên vị chị.
Bà Ân Tố Miêu biết rõ Gia Luân đang đùa nên mỉm cười đáp:
- Con đó,