Lê Hân Đồng vừa bị anh ta hỏi cũng ngây ngốc, “Đúng rồi.
Sao em lại biết anh thích câu cá.” Gần như là ngay lập tức cô ấy bèn cười lên, “Có thể từng nghe đồng nghiệp nói đến.
Hơn nữa hình như đa số đàn ông đều thích câu cá.
Không phải sao?”
Bạc Diễn Thần nhìn chằm chằm cô ấy một lúc mới cong môi, “Có lẽ vậy.
Nhưng so với câu cá anh muốn ở cạnh em hơn.”
Khuôn mặt nhò cùa Lê Hân Đồng nóng lên, người đàn ông này sao
lại mệt mỏi như thế chứ.
“Em đi tắm trước đã.” Lê Hân Đồng né khỏi ánh mắt nóng bỏng của anh ấy, chạy nhanh vào phòng tắm.
Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng nước róc rách truyền ra từ phòng tắm, nụ cười trên mặt của Bạc Diễn Thần mới dần dần tan biến hẳn.
Anh ấy lập tức gọi một cuộc điện thoại, đầu dây bên kia nhanh chóng có người nhận điện thoại.
“Tiến sĩ Tần.
Là tôi, Bạc Diễn
Thần.” Biểu cảm của Bạc Diễn Thần vô cùng nghiêm túc, “Bệnh nhân mà tôi nhắc đến lần trước.
Cô ấy cô ấy dường như thỉnh thoảng sẽ nhớ ra chút chyện, nhưng lại cảm thấy nhớ rất mơ hồ.
Đây là chuyện gì cô ấy rốt cuộc có thể khôi phục trí nhớ hay không?”
Trong điện thoại tiến sĩ Tần không biết nói cái gì, cảm xúc kích động ngắt lời nói, “Không được, bây giờ không thể đưa cô ấy đến chỗ ông được.
Cho tôi thêm chút thời gian.
Được.
Tôi biết rồi.”
Gác điện thoại, ánh mắt của Bạc Diễn Thần lại âm u đi vài phần.
Nếu như không biết anh ấy, có lẽ cô ấy sẽ không bao giờ gặp phải những thứ đau khổ như thế.
Nhưng nếu ông trời đã sắp đặt cho họ biết nhau thi chửng minh rằng họ hữu duyên, định mệnh ràng buộc với nhau.
Cho dù chịu gian khổ vô cùng cuối cùng cũng sẽ tương ngộ.
Điều đau khổ nhất thế gian không phải: Anh ở trước mặt em nhưng em lại không biết anh yêu em.
Mà là: Chúng ta đã từng yêu nhau như thế nhưng bây giờ em lại không biết anh là ai.
Đồng Đồng em đã quên anh, anh sẽ không trách em.
Xin lỗi vì trước đây đã không bảo vệ tốt cho em.
Em mất đi trí nhớ anh sẽ từ tử giúp em tìm lại.
Nếu như thật sự tìm