Lê Hân Đồng lắc đầu, cố gắng loại bỏ những hình ảnh đó trong giấc mơ vừa rồi, nhưng đáng buồn là những hình ảnh đó càng rõ ràng hơn.
Trong đầu cô chỉ toàn những câu bà ngoại nói: Người đàn ông đó lừa dối cháu, đã bỏ rơi cháu rồi.
“Đồng Đồng sắc mặt của em sao lại kém như vậy có phải khó chịu không?” Bạc Diễn Thần đưa tay
ra sờ trán của cô ấy lại bị cô ấy nghiêng đầu tránh đi.
Tay Bạc Diễn Thần lúng túng cứng đờ giữa không khí, nhìn ánh mắt phức tạp của người vợ nhỏ, khó hiểu hỏi: “Đồng Đồng em rốt cuộc làm sao vậy?”
Lê Hân Đồng nhìn dáng vẻ ân cần lo lắng của anh ấy, trong lòng có chút áy náy.
Cô làm sao vậy đây chỉ là một giấc mơ mà thôi, sao có thể liên quan đến hiện thực được.
Huống hồ gì cô ấy với Bạc Diễn
Thần chỉ là hôn nhân khế ước, cho dù sao này họ thật sự có chia tay thì cũng không có chuyện lừa dối và bỏ rơi.
Nhưng giấc mơ này quả thực quá chân thực, trong lòng Lê Hân Đồng buồn bực không yên khó giải thích được.
“Tên của tập đoàn Red có hàm ý gì đặc biệt không?” Lê Hân Đồng đột nhiên hỏi.
Bạc Diễn Thần ngẩn người.
Suy nghĩ của người phụ nữ này nhảy nhanh quá vậy, sao bỗng nhiên lại hỏi thế.
Lời của Bạc Diễn Thần đến miệng thì lại do dự, bây giờ thời cơ chưa chín muồi, chỉ cần sơ suất một chút thì thành công sẽ vụt mất, anh ấy nghĩ rồi nói: “Red tượng trưng cho màu đỏ, hàm ý là công ty có thể hưng thịnh.
Haha, có phải cảm thấy có chút tầm thường không”
Lê Hân Đồng đờ ra, đồng thời trong lòng cũng thờ phào nhẹ nhõm, “Không, cái tên này rất hay, khó trách công ty của anh càng làm càng lên.”
Đã biết bản thân nghĩ nhiều rồi, cảnh trong mơ từ đầu đến cuối
cũng là cảnh trong mơ sao có thể là thật, hơn nữa khi Bạc Diễn Thần mờ công ty lúc ấy cô ấy mới vài tuổi, cô ấy vẫn là một học sinh cấp 3, căn bản là không biết anh ấy được, sao có thể ở cùng anh ấy.
Tục ngữ nói, ban ngày thường nghĩ về thứ gì thì tối sẽ mơ cái đó.
Có lẽ là đoạn thời gian này cô ấy và Bạc Diễn Thần có thân mật, đến nằm mơ cũng mơ thấy anh ấy.
Haiz, thật sự suy nghĩ vớ vẩn, Lê Hân Đồng chán nản vỗ vào đầu của mình.
Bạc Diễn Thần nhìn động tác kỳ quặc của cô ấy: “Sao bỗng nhiên lại hỏi cái này? Có phải em mơ thấy gì không?”
Lê Hân Đồng không kim được mà đỏ mặt, rũ mi xuống không dám nhìn anh ấy, “Có thề do khoảng thời gian này quá mệt nên nằm mơ thấy ác mộng.
Cũng không mơ thấy