Nghĩ đến mẹ của mình, ức Đồng có chút thương cảm không nhìn dược mà muốn khóc, nhưng nghĩ lại nếu như cô trước mắt chính là mẹ mới của mình, tại sao không xem cô ấy như mẹ ruột của mình.
Ánh mắt ức Đồng nhìn Lê Hân Đồng chứa đầy sự nương tựa,
“Cảm ơn m…”, từ mẹ đến miệng nó nhưng nó không thể nói ra.
Lê Hân Đồng ngồi xổm xuống, tầm nhìn với đứa bé càng gần với đứa bé hơn thì phát hiện nhóc con này nhìn gần còn đẹp hơn so với nhìn lướt qua.
ức Đồng nhìn Lê Hân Đồng, cô ấy thật sự rất đẹp, đẹp hơn nhiều so với mẹ của mấy bạn ở trường mẫu giáo.
Mùi hương trên người cô ấy rất thơm, hoàn toàn không giống với mùi nước hoa nồng nặc của cô giáo ờ trường mẫu giáo, mà là hương hoa nhài nhè nhẹ, có mùi hương của mẹ.
Đứa nhỏ không biết tại sao, vừa rồi nó vẫn khỏe, nhưng đôi mắt nó lúc này mờ sương.
Lê Hân Đồng cho rằng nó đang bị ép gọi mẹ, trong lòng tủi thân, vội vàng an ủi nói: “ức Đồng, không sao đâu chúng ta cứ từ từ.
Nếu như con không gọi được có thể gọi cô là cô.
Sao này rồi đổi nha.”
Giọng nói của cô ấy rất nhẹ nhàng, ngữ khí rất dịu dàng, chiếc mũi thằng nhỏ chua xót, mà hơi nước trong mắt càng ngày càng nhiều, cuối cùng đọng lại thành nước mắt rơi xuống blah blah blah.
Nhìn thấy nó như vậy, trong lòng Lê Hân Đồng co rút dữ dội, rất đau lòng.
Cô ấy rất thích trẻ con nhưng chưa như thế này bao giờ, vừa nhìn thấy đối phương khóc liền hận không thể moi tim ra.
Cô cố nén nỗi chua xót trong lòng xuống, nhưng khi lại nhìn cậu bé, vẫn không nhìn được mà đỏ hoe khóe mắt.
Nhóc