“Thế thì cách gì? Bố nuôi bọn họ là tốt cho bố con.
Không thể nhìn bố sống độc thân cả đời không quan tâm.”
Trán Lê Hân Đồng xuất hiện ba vạch đen.
Nhãi con này, nói bố mình như vậy sao?
Người đàn ông ưu tú như Bạc Diễn Thần, từ độc thân căn bản không dính dáng gì đến anh ấy đúng không?
“Ngoài cách xem mắt để quen phụ nữ lẽ nào bình thường bố con không có cơ hội nào tiếp xúc với phụ nữ sao” Lê Hân Đồng
hỏi.
“Đương nhiên có rồi.
Người bên cạnh theo đuổi bố rất nhiều.
Con biết mấy người toàn theo đuổi bố con hơn vài năm.
Còn những người phụ nữ đến từ công ty của bố, nhìn bố là kích động giống như gì vậy.
Nhưng đến nhìn thẳng cũng không nhìn họ một cái.” Tiểu ức Đồng bĩu môi, “Nhưng khó trách sao bố không ưa mấy người phụ nữ đó, họ luôn cố gắng làm hài lòng bố con, trang điểm giống như yêu tinh, có một số người còn muốn mua chuộc con để tiếp cận bố.
Nhìn đã thấy ghét rồi.”
Trong mắt tiểu ức Đồng tràn đầy sự ghét bỏ.
Dáng vẻ chán ghét đó giống như ăn phải ruồi.
“Nhưng mà bây giờ tốt rồi.” Tiểu ức Đồng đặt bàn tay mềm mại của mình vào trong lòng bàn tay của Lê Hân Đồng, “Bố đầu gỗ của con cuôi cùng cũng thông suốt rồi, tìm được một người vợ tốt như mẹ.”
Lê Hân Đồng phụt cười, “Sao con có thể nói bố con như vậy không sợ bố nghe thấy sẽ đánh con sao?”
Tiểu ức Đồng ngẩn ngơ rồi lập
tức hất cằm, “Trước đây thi sợ nhưng bây giờ không sợ nữa.
Có mẹ che chở cho con.
Bố không dám phùng má trợn mắt với con nữa đâu.”
Nhìn thấy dáng vẻ tự mãn mở mày mở mặt của nhóc con, khóe miệng Lê Hân Đồng càng giựt kịch liệt hơn, trong lòng nghĩ: nhóc à, con đừng quá trông chờ vào ta.
Tục ngữ nói rằng, hy vọng càng nhiều, thất vọng càng nhiều.
Lẽ nào con không biết ta bây giờ mặt nào