Khóe miệng của Bạc Diễn Thần giựt giựt, thật muốn tụt quần của tiểu tử này xuống đập cho mấy phát vào mông.
Á à, bây giờ tìm được chỗ dựa rồi đúng không? Lại dám cãi lại anh ấy, đây là nhịp điệu của sự muốn tạo phản sao?
“Nhưng mà lời của mẹ vẫn chưa xong” Lê Hân Đồng nhẹ nhàng vỗ đầu nó, thu lại nụ cười ban đầu: “Con đã ngủ quên bỏ cả bữa trưa.
Tục ngữ nói rằng, có thực mới vực được đạo, không ăn một bữa sẽ đói bụng.
Con sở dĩ không đói, mẹ đoán là trước đó
con đã ăn rất nhiều đồ ăn vặt đúng hay không, con ngủ gật trong lúc ăn trưa vả lại còn ngủ rất lâu.
Nếu như mẹ đoán không sai tối qua con nhất định ngủ rất trễ.”
Tiểu ức Đồng càng nghe mắt trợn càng to, đợi khi Lê Hân Đồng nói xong thì mắt đã trợn to như chuông đồng.
“Mẹ mẹ sao mẹ lại biết? Có phải mẹ gọi điện hỏi cô giáo ờ trường mẫu giáo không” Thằng nhỏ không tin Lê Hân Đồng lại đoán chuẩn như thế.
Lê Hân Đồng lắc lắc đầu: “Không phải vậy.
Mẹ ngay cả cô giáo của con còn không biết thì sao có thể gọi điện thoại đây? Mẹ chỉ suy luận theo lẽ thường tình mà thôi.”
Tiểu ức Đồng nhìn Lê Hân Đồng, đôi mắt trong veo đầy sự ngưỡng mộ, hoàn toàn là ánh mắt nhìn thần tượng.
“Con bây giờ đang trong giai đoạn dậy thi và phát triển.
Ăn quá nhiều đồ ăn vặt với thức khuya sẽ không tốt cho sức khỏe.
Mẹ nghĩ những lời này cô giáo với bố nhất định là đã chì bảo con rồi.
Con thông minh như thế nhất
đinh biết đây là không tốt.
Con có thể nói với mẹ tại sao con vẫn muốn làm.” Giọng điệu của Lê Hân Đồng rất dịu dàng, giống như là cùng thảo luận vẫn đề với con vậy, hoàn toàn không có cảm giác chất vấn.
Mẹ quả nhiên không giống bố.
Nếu như vào tay bố, chắc chắn lại là một trận dạy bảo.
Tiểu ức Đồng cúi đầu đối mặt với ngón tay không nói chuyện.
Bạc Diễn Thần có chút không giữ được bình tĩnh, vừa muốn mờ miệng lại bị Lê Hân Đồng ngăn lại.
“ức Đồng nói với mẹ được không? Nói ra đi mẹ sẽ không mắng con.”
Tiểu ức Đồng từ từ ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt mong chờ của Lê Hân Đồng, trái tin chợt run lên mím môi nói, “Trại hè, trường mấu giáo có rất nhiều gia đình của các bạn chuẩn bị rất nhiều đồ ăn vặt cho con cái, mọi người đều chia nhau ăn, con cũng ăn.
Buổi tối khi đi ngủ, con nói chuyện với bạn bên cạnh, nói đến rất trễ.
Vì thế nên ban ngày mới buồn ngủ.”
Nhóc con này giải thích rất rõ
ràng không có bất kì sự che giấu nào.
Lê Hân Đồng trầm mặc một lát mới từ từ mở miệng nói: “Trại hè lần này con không đem theo đồ ăn vặt đúng không?”
Tiểu ức Đồng gật đầu nặng nề nói: “Đúng vậy.
Bố nói ăn đồ ăn vặt có hại cho sức khỏe vi thế không để con mang theo.”
Nói cái này Tiểu ức Đồng một bụng ấm ức, bĩu môi nói: “Nhưng mà các bạn khác đều đem theo.”
Theo lí mà nói con cùa Bạc Diễn
Thần được sinh ra trong một gia đình giàu có như vậy căn bản sẽ không ghen tị với người khác về mặt ăn mặc.
Cách giải thích duy nhất chính là ức Đồng nhìn thấy các bạn khác ở trường mẫu giáo có mà mình không có, trong lòng cảm thấy rất là thất vọng.
Đây không phải là một loại so bì mù quáng mà là một kiểu so sánh của trẻ em.
Không phải là ức Đồng thèm án mà là các bạn nhỏ cùng lao vào ăn rất vui.
Nếu như thật sự mua nhiều đồ ăn vặt đặt trước mặt nó thì nỏ chưa chắc đã ăn nhiều như thế.
Đừng nói là trẻ em cho dù là người lớn cũng giống như vậy.
Trong phòng ngủ của trường đại học, cho dù nấu một tô mì cũng có người giành.
Lê Hân Đồng cười: “Thế nên con ăn cùng với các bạn rồi cảm thấy mùi vị rất ngon, không ý thức được đã ăn quá nhiều, đúng không”
Tiểu ức Đồng lại gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, mẹ ơi mẹ nói quá đúng, chính là như vậy.” Bây giờ nó cảm thấy mẹ quả là người hiểu nó nhất trên đời này.
“Mẹ có thể hiểu con, nhưng không tán thành việc con trong