sắc mặt của Coco đã tệ thảm hại rôi.
Đây là con nuôi của mình sao? Ngay lúc quan trọng lấy dao đâm vào vết thương của bố nuôi, vết dao tặng thêm này, anh ấy cho điểm tối đa.
Lê Hân Đồng cuối cùng cũng không nhịn được mà phì cười thành tiếng, xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, cô ấy không cười quá lố.
Thấy mặt ức Đồng không hiểu gì, cô không giải thích ngay với con.
Bởi vì theo nghĩa mặt chữ nó
không hề hiểu sai, chỉ là nó vẫn không hiểu sự cà khịa của thế giới người lớn.
Mạc Song Song cười ngặt nghẽo, suýt thì cười sốc hông, cô ấy cảm thấy ức Đồng là một thần hỗ trợ.
“ức Đồng, bố nuôi của con không có thiếu quần áo, bố con là quá bận thiếu thời gian, thế nên không kịp thay quần áo.” Mạc Song Song trịnh trọng giải thích với ức Đồng.
ức Đồng ồ lên một tiếng, xị mặt với Coco: “Cô giáo nói rồi, phải thường xuyên tắm rửa và thay
quần áo, không thích vệ xinh không phải đứa trẻ ngoan.
Cho dù bố nuôi bận rộn nhưng cũng phải chú ý vệ sinh nha.”
Coco: “…” anh ấy muốn nói, cái danh xưng bố nuôi này ai cần thì người ấy lấy đi.
Trong tình huống buồn cười như vậy, tuy là vẫn im lặng không nói gì như Bạc Diễn Thần cũng cười, tâm trạng hình như rât vui, đưa tay xoa đầu con trai: “ức Đồng không được học thói quen xấu của bố nuôi nha.”
ức Đồng bĩu môi: “Đó là điều
đương nhiên rồi, con rất chú trọng việc vệ sinh.”
Coco: làm tổn thương nhất
chính là người này.
Thấy dáng vẻ sắp hất bàn lên của Coco, Lê Hân Đồng vội gắp ít thức ăn vào chén của ức Đồng, “Đừng nói nữa mau ăn đi con.”
ức Đồng lập tức ồ một tiếng, ngoan ngoãn vùi đầu vào trong bát.
Lê Hân Đồng đưa tay xoa xoa chiếc đầu tóc tơ mềm mại của ức Đồng, ý cười trong mắt chứa sự yêu thương, vẻ rạng rỡ của tình mẫu từ toát lên toàn
thân.
“Hân Đồng, nhóc con này thật nghe lời cậu đó.” Mạc Song Song cười rồi nói.
Lê Hân Đồng thản nhiên cười: “ức Đồng đứa bé này vốn dĩ đã rất ngoan ngoãn nghe lời.”
Tiểu ức Đồng nghe thấy tự mẹ khen, trong lòng vô cùng đắc chí, miệng nhét đầy đồ ăn nhưng vẫn không quên ngẩng đầu lên cười toe toét với Lê Hân Đồng, nước canh chảy xuống miệng còn dùng lưỡi liếm láp vô cùng dễ thương.
“Chị dâu, cô có phải duyên trời định với trẻ em không, mới biết ức Đồng có