Lê Hân Đồng cạn lời hỏi ông trời.
Trời ơi, đất ơi có thể nói với cô tên háo sắc toàn nói những lời nói suồng sã trước mặt cô đây là ai không.
Thế nào cũng không phải là Bạc Diễn Thần ăn mặc chỉnh tề và chững chạc đàng hoàng lần đầu cô gặp.
Đến gần tập đoàn Red, Lê Hân Đồng xuống xe trước.
Nếu Bạc Diễn Thần đã tạm thời chưa công khai mối quan hệ của hai người, cô cũng không muốn mọi người nhìn thấy mình cùng chủ tịch đi làm.
Tránh để người
khác hiểu lầm dẫn đến những chỉ trích không cần thiết.
Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm ở bộ phận quần áo nữ, bởi vì quản lý bộ phận quần áo nữ đang trống.
Theo thông lệ, trước tiên cô phải báo cáo với trưởng phòng thiết kế và nhận bố trí công việc.
Những người trong bộ phận thiết kế rất siêng năng và thường đến sớm nửa tiếng.
Khi Lê Hân Đồng đến, mọi người đã ở đó rồi.
Cô ấy ngay cả bộ phận thiết kế cũng chưa đến đã đến thẳng
phòng làm việc của Mão Dục.
“Biết bây giờ là mấy giờ rồi không?” Mão Dục ngồi sau bàn làm việc, nhìn cô bằng ánh mắt u ám.
Lê Hân Đồng xem đồng hồ, thật thà trả lời: “8 giờ 28 phút.”
Mão Dục cười lạnh lùng: “Ngày đầu tiên đi làm đã đến trễ rồi, trước đây khi cô làm trợ lí bên cạnh chủ tịch cũng như vậy?”
“Giám đốc Mão rất xin lỗi.
Hôm nay tôi có việc nên đến trễ.” Hôm nay nếu không phải đưa ức
phòng làm việc của Mão Dục.
trước 8h tôi phải nhìn thấy cô.”
Lê Hân Đồng ồ một tiếng.
“Tuần trước việc tôi sắp xếp cho cô đã hoàn thành chưa?” Mão Dục nói.
“Hoàn thành rồi.” Lê Hân Đồng vừa nói vừa