Đồng Vũ cẩn thận quan sát Lê
Hân Đồng một lượt, mới cười nói: “Ẻ một cô gái xinh đẹp đến công ty từ khi nào sao tôi lại không biết.” Đồng Vũ tuy rằng là người phụ nữ mạnh mẽ nhưng không hề kiêu ngạo, đôi khi cô ấy còn rất hài hước, cấp dưới truyền miệng với nhau về cô ấy rất tốt.
Lời mở đầu này đã làm giảm bớt bầu không khí ngượng ngùng ban đầu đi rất nhiều.
Thần kinh đang căng thẳng của Lê Hân Đồng lập tức thả lỏng, “Phó chủ tịch Tống, tôi tên Lê Hân Đồng, tôi là nhân viên mới ở bộ phận quần áo nữ.”
“Lê Hân Đồng bộ phận quần áo nữ” Ánh mắt Đồng Vũ đột nhiên sáng rực lên, “À thì ra cô chính là Lê Hân Đồng.”
Tại hội nghị đó, cô đã nhìn thấy Lê Hân Đồng trong đoạn video do Bạc Diễn Thần phát.
Chỉ là hình ảnh của năm năm trước, chất lượng hình ảnh có chút mờ.
Với lại Lê Hân Đồng luôn cúi đầu vẽ tranh, các bức vẽ đều là cận cảnh, chính diện mặt của Lê Hân Đồng hiếm khi được chụp, vì vậy nhìn không rõ lắm.
Khó trách lúc nãy nhìn thấy Lê Hân Đồng, Đồng Vũ lại cảm thấy
quen như thế.
Lần đó, cô ấy tập trung toàn bộ sự chú ý vào các tác phẩm của Lê Hân Đồng, và hoàn toàn không để ý đến vẻ ngoài của cô
Á
ấy.
“Không ngờ cô xinh đẹp như thế.” Đồng Vũ khen ngợi nói.
Lê Hân Đồng ngại ngụng khóe miệng giựt giựt.
Cái gì mà không ngờ được.
Lẽ nào từ trước đến này Đồng Vũ luôn cho rằng cô rất xấu sao?
Đồng Vũ nhìn thấy bộ dạng ngượng ngùng của Lê Hân Đồng thì bật cười: “Cô đừng hiểu lầm.
Ý của tôi là người thật của cô trông càng đẹp hơn.”
Thì ra là như vậy Lê Hân Đồng mỉm cười, nghĩ đến Đồng Vũ có lẽ nhìn thấy sơ yếu lí lịch của cô ấy, ảnh thẻ thì lấy đâu ra mà đẹp được.
“Cảm ơn phó tổng Đồng đã quá khen.” Đồng Vũ hoàn toàn không có dáng vẻ kiêu căng của một lãnh đạo, Lê Hân Đồng có ấn tượng lần đầu tiên với cô ấy rất tốt.
“Cảm ơn cái gì tôi ăn ngay nói thật.” Đồng Vũ nói, “Đúng rồi, cô đến bộ phận nữ trang phải cố gắng.
Tiết tấu công việc bên đó rất nhanh, áp lực công việc rất
lớn, nếu như không có sản phẩm tốt thì có nghĩa là bị loại bỏ.
Mặc dù điều kiện của cô rất tốt nhưng cũng tuyệt đối không được