Lê Hân Đồng trở về chỗ ở, rất nhanh thu dọn xong hành lý, vừa định đi ra ngoài thì nhận được điện thoại của Mạc Song Song.
Hỏi cô rốt cuộc tìm được công việc gi, làm thế nào mà thanh toán toàn bộ chi phí còn nợ và tiền thuốc của tháng này chỉ trong một ngày?
Miệng Lê Hân Đồng co giật lợi hại, làm thế nào cô có thề trả lời? Cô không thể nói cô mang mình đi bán rồi chứ, cô chỉ có thể nói rằng tiền vay tiền từ họ hàng xa.
Mạc Song Song vẫn luôn tính tình thẳng thắng, cũng không nghi ngờ gì.
Nói với cô rằng viện dưỡng lão đã chủ động chuyển bà sang phòng VIP và bắt đầu dùng thuốc trị liệu rồi.
Lê Hân Đồng nghe xong, mảnh đá lớn trong lòng cũng đã rơi xuống.
Trong lòng cô rất biết ơn Bạc Diễn Thần, anh thực sự là một quý ông đáng tin cậy.
Hợp đồng vừa có hiệu lực anh đã bắt đầu thực hiện nghĩa vụ của mình rồi.
Cô nói với Mạc Song Song rằng công ty đã sắp xếp cho cô kí túc xã miễn phí.
Mạc Song Song rất hưng phấn cứ đòi sau khi tan làm đến giúp cô ấy chuyển nhà.
Lê Hân Đồng sợ đến mức liên tục từ chối, nói rằng công ty sẽ giúp đỡ cô ấy chuyển đồ.
Sau khi ra khỏi nhà của Mạc Song Song, Lê Hân Đồng có chút choáng váng, cho đến khi Nhuế Văn Đào đậu xe trước một biệt thự sang trọng ba tầng, cô mới hồi lại thần.
“Đến rồi, xuống xe thôi.” Nhuế Văn Đào tắt động cơ xe.
Căn biệt thự này lớn hơn nhiều so với căn biệt thự nhỏ của nhà họ Lê.
Đây
là nhà của Bạc Diễn Thần sao? Chỉ có anh và con trai sống trong một ngôi nhà lớn như thế này, không lo trẻ con sẽ sợ hãi sao?
Biệt thự nằm trong khu dân cư cao cấp nỗi tiếng ở thành tây, ở đây hoàn cảnh tao nhã, mà còn là khu phòng học, giá phòng đã được xào lên giá trên trời rồi.
Lê Hân Đồng bĩu môi, có tiền chính là tùy hứng.
Nhuế Văn Đào ấn chuông cửa của biệt thự, một người phụ nữ trung niên tầm năm mươi tuổi đi ra.
“Trợ lý Nhuế, xin chào.”
“Vị này là quản gia dì Kỳ.” Nhuế Văn
Đào giới thiệu với Lê Hân Đồng.
“Vị