Co Co lại là anh em tốt của Bạc Diễn Thần, chả trách làm tạo hình không
cần hẹn trước.
Lê Hân Đồng bừng tỉnh gật đầu nói: “Anh là Co Co đại sư, nghe danh đã lâu.”
Co Co he he cười, rõ ràng có chút ngại ngùng: “Đâu có đâu có, chị dâu quá lời rồi.
Không dám làm đại sư, chỉ là lăn lộn giang hồ miếng cơm ăn thôi.”
“Anh khiêm tốn quá ròi, nếu như đây đều chỉ coi là kiếm miếng cơm ăn thôi thì tôi đến cơm cũng không ăn được rồi.” Lê Hân Đồng trêu ghẹo nói.
“Ha ha ha chị dâu thật hài hước.” Co Co bị chọc ghẹo cười to ha ha, ấn tượng với Lê Hân Đồng tốt lên nhanh chóng.
Bạc Diễn Thần không vui bĩu môi, người phụ nữ này với người khác thì cười như gió xuân, với anh thì nghiêm túc mặt lạnh, khác biệt cũng quá rõ ràng đi.
“Được rồi, hai người đừng có khen đối phương nữa.
Co Co nhanh chóng trang điểm cho vự tôi đi, làm chậm trễ tiệc tối cậu phụ trách nhé.”
“Ay yo, suýt nữa quên chính sự.” Co Co vỗ đầu, hướng bên ngoài gọi, “Ngải Mễ Lệ, lấy hộp trang điểm của tôi qua đây.”
Lê Hân Đồng ngốc lăng nhìn anh ta: “Anh tự mình giúp tôi làm tạo hình?”
“Đương nhiên rồi, người khác có khi không có cái vinh hạnh này đâu, có điều đương nhiên chị dâu thì khác.” Co Co nhìn kỹ đánh giá Lê Hân Đồng.
“Chị dâu trời sinh mỹ lệ, chắc là chỉ cần nửa tiếng là xong.”
Trợ lý của Co Co Lệ rất nhanh lấy hộp trang điểm đến.
Lê Hân Đồng nhìn mà ngốc lăng.
Ngoan ngoãn, đây rốt cuộc là hộp trang điểm hay là va li hành lí.
Co Co mở hộp trang điểm từ trong đó chọn ra đồ trang điểm thích hợp, quay đầu nhìn Bạc Diễn Thần đang ngồi trên ghế, lập tức lộ ra biểu cảm ghét bỏ:
“A Thần, ngài có thể tránh một chút không? Lúc tôi trang điểm không quen có người ngoài ở, sẽ ảnh hưởng tôi phát huy.
Đợi tí trang điểm vợ cậu thành nữ quỷ đừng oán trách tôi.”
Bạc Diễn Thần:
Khóe môi Lê Hân Đồng co giật lợi hại, đây gọi là lời gì vậy, tại sao hình tượng của cô lại có thể liên hệ cùng với nữ quỷ chứ.
“Ông ông xã.” Lê Hân Đồng lấy hết dũng khí gọi anh một tiếng, “Anh có thể ra ngoài một chút không?”
…” Bạc Diễn Thần trừng mắt co co,
quay người đi ra ngoài, đi đến cửa còn yếu ớt oán hận quay đầu nhìn Lê Hân Đồng một cái, ánh mắt như một sủng vật đáng thương bị ruồng bỏ.
Mãi cho đến khi Bạc Diễn Thần biến mất trong mắt cô, Lê Hân Đồng mới thở ra một hơi.
Tuy rằng đã xảy ra quan hệ thân mật với anh, nhưng bị anh nhìn chằm lúc trang điểm vẫn có chút không quen.
Co Co đột nhiên cười trộm: “Hắc hắc, chị dâu, chị thật là được nha.
Quản a Thần nghe lời như thế, tính cách con rùa của cậu ta, ai cũng không nghe.
Bây giờ tốt rồi, có người có thể quản được cậu ta rồi.”
Lê Hân Đồng: Cô muốn hỏi,
người này thật là anh em của Bạc Diễn Thần sao? Sao anh vừa đi là nói tật xấu của anh ròi.
Co Co nhìn biểu cảm lúng túng của Lê Hân Đồng, cười nói: “Chị dâu đừng để ý, tôi người này thích trêu đùa.
Nhìn được ra A Thần rất yêu chị.”
Biểu cảm của Lê Hân Đồng càng quẫn bách: “Yêu tôi, khưa khưa, vậy sao.”
Yêu cô, làm sao có thể.
“Đúng vậy, nếu không sao cưới chị.
Những năm nay, cậu ấy đều không
gần nữ sắc, bọn tôi còn nghĩ cậu ấy sẽ là người kết hôn muộn nhất trong nhóm.
Kiểu tính cách như cậu ấy hoặc là không kết hôn, một khi kết hôn nhất định là tình yêu thật sự.” Co Co vừa nói vừa đánh phấn nền cho cô.
Tình yêu