Bạc Diễn Thần ngẩn người một lát, đột nhiên cúi đầu dùng lực hôn lên môi cô.
Thân thể Lê Hân Đồng run nhẹ, cảnh tượng không vui trong buổi sáng hôm nay rất nhanh được hòa tan trong nụ hôn nóng bỏng này.
Mặt trời chói chang bên ngoài xe, nhiệt độ trong xe cũng dần tăng lên.
Nhuế Văn Đào lướt nhìn cảnh tượng trên ghế sau từ gương phản chiếu, mím môi, ý thức dời tầm nhìn ra hướng ngoài cửa sổ.
Đang lúc hai người hôn nhau không nỡ rời xa, điện thoại của Bạc Diễn Thần đổ chuông không đúng lúc.
Anh ta cau mày, không bằng lòng nhận.
“ê ông xã, điện thoại.” Lê Hân Đồng thật không dễ dàng mới rời khỏi môi anh ấy, thò tay vào mò điện thoại trong túi áo anh ấy, Bạc Diễn Thần giữ lại vòng ra sau eo mình.
“Đừng quản.” nói xong lại chặn môi cô lại.
Theo cách này, Lê Hân Đồng biến thành tư thế ôm vòng qua eo người đàn ông, tư thế này vừa vặn tiện cho người đàn ông hôn càng sâu, trong miệng toàn là hương vị của
anh ẩy.
Lê Hân Đồng cảm thấy mình sắp bị anh ấy hôn đến nghẹt thở rồi…
Điện thoại kêu nửa ngày cuối cùng cũng yên tĩnh.
Đang lúc bàn tay lớn không quy củ của Bạc Diễn Thần xoa nhẹ lên nơi mềm mại của người phụ nữthì điện thoại chết tiệt lại kêu lên.
Bạc Diễn Thần không nói nhíu mày thì nghe thấy Nhuế Văn Đào nói câu: “Thật ngại quá, là điện thoại của tôi.”
Nhuế Văn Đào rất nhanh liền nhấc máy, bị dọa đến giọng nói cũng run rẩy: “Bạc Bạc lão gia chào ông.”
Lê Hân Đồng vừa nghe thấy Bạc lão gia cách xưng hô này, ngạc nhiên đẩy Bạc Diễn Thần một cái, hạ thấp giọng nói: “Điện thoại của bố anh.”
Nhuế Văn Đào đưa mắt ra hiệu từ gương phản chiếu với Bạc Diễn Thần đầy ẩn ý, xem như là xin chỉ thị.
Bạc Diễn Thần xua xua tay, tỏ ý không muốn nhận điện thoại.
“Chủ tịch ngài ấy ngày ấy đang họp.” Nhuế Văn Đào bịa một cái cớ rất nhanh.
“A để ngài ấy