Lê Hân Đồng giương mắt lên trừng anh ta, lấp đầy trong ánh mắt người đàn ông là sự khinh thường và khinh thường.
Lê Hân Đồng vô cùng căm phẫn, mở
miệng đúng mực: “À không phải là ba bản vẽ thiết kế sao, tôi nhất định sẽ giao đúng giờ.”
Cô ấy thề cho dù mất ngủ cả đêm cũng sẽ tranh thủ làm ra bản vẽ thiết kế, để xem anh ta còn dám coi thường người khác nữa hay không.
Mão Dục mới nhếch môi hài lòng, “Tốt lắm nhưng phải đảm bảo số lượng và chất lượng.
Nếu như tôi không hài lòng cô phải vẽ lại từ đầu, cho đến khi tôi hài lòng.’
Nói xong nhấc chân rời đi, khi lướt qua còn cố ý đụng trúng Lê Hân Đồng.
“Đồ biến thái” Lê Hân Đồng hạ giọng chửi rủa, quay người vung nắm đấm dữ tợn phía sau lưng anh ta.
Cần phải đến khi anh hài lòng?
Tào lao! Nếu như anh ta cố ý nói không haì lòng, chẳng phải muốn cô cứ vẽ tiếp sao.
Gặp phải cấp trên biến thái như vậy, Lê Hân Đồng chợt cảm thấy sự nghiệp sau này của mình thật âm u và ảm đạm.
Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên reo lên, là Bạc Diễn Thần gọi đến.
“Trưởng phòng Lệ đang ở đâu vậy.” Giọng nói hài hước từ đầu dây bên kia truyền đến.
Người đàn ông nghe có vẻ tâm trạng rất tốt, còn xưng hô với cô là trưởng phòng Lê, thật là khiến cô dở khóc dở cười, “Báo với Bạc tổng, tôi đang ở lầu 10, bây giờ vừa đi ra từ phòng nhân sự.”
“Sao nghe giọng nói uể oải vậy có phải mệt hay không, Bạc Diễn Thần nói, “Đến phòng làm việc của anh một chuyến, thư giãn một chút.”
Lê Hân Đồng
Sao cô cảm thấy từ thư giãn này kì kì, không nên là cái kiểu thư giãn đó chứ.”
“Em không mệt.
Em phải lập tức trở về phòng làm việc vẽ thiết kế.” Lê Hân Đồng tìm một lí do quang minh chính đại.
“Có nhân viên tận tâm giống em thế này, tập đoàn Red lọt vào top 500 trên thế giới
trong ngày một ngày hai thôi.” Bạc Diễn Thần cười ha hả: “Đừng có liều mạng như thế.
Ngày mai em mới chính thức nhận việc, hôm nay em vẫn là trợ lí đặc biệt của anh.
Mau qua đây, anh tìm em có chuyện nghiêm chỉnh.”
Bạc Diễn Thần nói đến lí do này, Lê Hân Đồng thật