Khi Khương Chu Chu và Hạ Vũ Hà đến phim trường, hai trợ lý còn lại chạy ra. Hạ Vũ Hà chia hai túi kem lớn cho họ rồi nhờ họ gửi cho đoàn làm phim, cô ấy cầm túi còn lại theo rồi dẫn Khương Chi Chu đến thăm Giang Thanh Mộng.
Giang Thanh Mộng vừa quay xong cảnh võ thuật dưới mưa. Cô ngả lưng ra ghế, quấn khăn tắm màu trắng, tóc tai hỗn loạn dính đầy lên trán, vẻ ngoài mong manh dễ vỡ khiến nhiều nhân viên trên phim trường không khỏi thương tiếc mà tiến đến bên cạnh, ân cần hỏi han.
"Thanh Mộng, em quá vất vả rồi, hôm nay thật sự không thể tiếp tục được nữa, hôm khác chúng ta tiếp tục quay nhé."
"Nếu không thì tìm diễn viên đóng thế đi."
"Giờ này đào đâu ra diễn viên đóng thế nữa?"
Mọi người bàn tán xôn xao, bỗng Giang Thanh Mộng đứng trong đám người nói:"Các vị lão sư cũng vất vả rồi, hôm nay em diễn cảnh này không được tốt, thật sự xin lỗi mọi người rất nhiều. Em không sao đâu, chỉ cần nghỉ ngơi mười phút là có thể tiếp tục quay rồi."
Chỉ cần việc quay chụp trễ một phút thì hàng trăm nghìn tệ kinh phí đều cháy hết. Hơn nữa, đoàn đội nghệ thuật của cảnh này đã đến phim trường lúc 4 giờ sáng và mời hơn 20 diễn viên quần chúng đến để quay từ sáng đến tối. Quá trình quay phim lại sắp kết thúc và đoàn làm phim rất mong muốn đóng máy sớm, họ thật sự không muốn cô sẽ dời lịch quay sang ngày khác.
Lúc này, Hạ Vũ Hà dẫn Khương Chi Chu đến.
Khương Chi Chu mặc áo sơ mi trắng với quần jean cạp cao, mái tóc dài đen nhánh xõa tự nhiên ra sau vai. Tuy cách phối đồ tương đối đơn giản nhưng khi khoác lên người nàng lại mang một bộ dáng rất khác, tôn lên khí chất lạnh lùng, phảng phất giống như sinh ra để làm siêu sao. Mặc dù những người trên phim trường này quanh năm đều nhìn thấy siêu sao nhưng họ cũng bị thu hút bởi vẻ đẹp của nàng. Họ lần lượt lui về phía sau, thầm đoán xem nữ minh tinh này là ai.
Giang Thanh Mộng không nghĩ Thẩm Tinh Hà sẽ xuất hiện ở phim trường, vì vậy cô ngẩn ra một chút.
Ánh đèn ban đêm mờ mờ ảo ảo, cánh tay truyền đến từng trận đau đớn làm đầu óc Giang Thanh Mộng choáng váng, khiến cô tưởng rằng người mình đang nhìn thấy là Khương Chi Chu.
Khương Chi Chu cầm que kem tiến thẳng đến chỗ Giang Thanh Mộng, nói:"Tôi chỉ tình cờ đến thăm chị thôi, chị có muốn ăn kem không?"
Vẻ u ám trong mắt Giang Thanh Mộng chỉ thoáng qua trong giây lát, cô lấy lại vẻ tươi cười vốn có, sau đó đứng dậy, giới thiệu Khương Chi Chu với những người xung quanh, đồng thời kêu Hạ Vũ Hà phân phát kem cho mọi người.
Trong tiết trời tháng 6, phim trường nóng như lò hơi, mặc cho chiếc quạt nhỏ thổi liên tục, đoàn phim không thể không sáng mắt khi nhìn thấy que kem do Hạ Vũ Hà và Khương Chi Chu mang đến.
Những chiếc quạt nhỏ và kem que là một trong những hiện vật giải nhiệt tốt nhất của đoàn làm phim vào mùa hè.
Thấy có người đến thăm, đám đông vây quanh Giang Thanh Mộng cầm que kem, nói lời cảm ơn rồi tự giác tản đi, trả lại không gian riêng tư cho các nàng.
Khương Chi Chu kéo Giang Thanh Mộng ngồi xuống, nói: "Cho tôi xem cánh tay của chị một chút đi."
Giang Thanh Mộng sửng sốt một lúc, tự hỏi tại sao thái độ của người trước mặt lại quay ngoắt 180 độ như vậy.
——Lúc trước, mỗi khi Thẩm Tinh Hà nhìn cô, ánh mắt cô ấy lúc nào cũng lộ ra vẻ kinh tởm. Ngay cả khi cô đến thăm bệnh cách đây 3 tháng thì vẫn cảm nhận được sự xa lánh từ nàng. Nhưng giờ phút này, nàng không hề quan tâm đến những hiềm khích trước đây, tự động đến thăm phim trường, còn chủ động quan tâm đến vết thương của cô.
Khương Chi Chu nhìn thấu được sự nghi ngờ của cô, nàng nhướng mày, nói:" Chị không cần phải chú ý quá nhiều đến những thay đổi của tôi. Chẳng hạn như những gì tôi đã nói với chị ngày hôm qua, thì ngày hôm nay đã mất đi. Chị cứ xem như tôi của ngày xưa đã chết rồi đi, nếu không ngại thì chị có thể thử tìm hiểu tôi một lần nữa."
Giang Thanh Mộng nhất thời không lên tiếng, cô nhìn người trước mặt, giống như đang nhìn thấy một người khác.
Thấy Giang Thanh Mộng không trả lời, Khương Chi Chu nhẹ nhàng giật khăn tắm của cô, nói:"Ngây ra đó làm gì, mau lấy đá chườm lên cánh tay của chị đi."
Giang Thanh Mộng định thần lại, vén khăn tắm bên phải lên.
Cô đối mặt với Khương Chi Chu, mái tóc dài như rong biển vén sang bên trái, bên trong chỉ mặc một chiếc áo phông màu đen, làm cho nước da của cô trở nên mịn màng, thanh tú tựa bạch ngọc. Bộ quần áo nửa khô nửa ướt dính vào cơ thể, phác họa nên từng đường cong yểu điệu.
Mặt Khương Chi Chu không có lấy một tia cảm xúc, tự nhủ cô bé này dậy thì rất thành công.
Nàng nhìn chằm chằm vào cánh tay của Giang Thanh Mộng.
Trên cánh tay trắng nõn xuất hiện rất nhiều miệng vết thương nhỏ, trầy xước, tróc da và vết cắt... Ngoài ra khớp khuỷu tay cũng có dấu hiệu sưng tấy rất rõ ràng.
Nàng vươn tay ra ấn nhẹ vào đấy.
Đầu ngón tay Khương Chi Chu hơi nóng còn cánh tay Giang Thanh Mộng lại lạnh lẽo. Khi các nàng chạm vào nhau liền cảm nhận được cảm giác khang khác, đáy lòng dậy lên từng trận sóng ngầm.
Giang Thanh Mộng rụt tay lại.
Khương Chi Chu thu tay lại, hỏi: "Có đau không?"
Giang Thanh Mộng khẽ nhíu mày: "Không đau."
Cô vẫn còn đang trang điểm, bởi vì đau đớn mà sắc mặt tái nhợt, sinh ra vài phần ốm yếu bệnh tật. Hai thứ trên quyện vào nhau, sinh ra một tầng bệnh trạng đẹp đẽ.
"Chỉ là vết thương ngoài da thôi, không đau lắm đâu." Nàng quấn túi nước đá trong chiếc khăn tắm, vừa chườm lạnh cho Giang Thanh Mộng vừa hỏi: "Vết thương này từ đâu ra vậy?"
"Nhân viên công tác sai sót trong khâu vận hành khiến dây thép bị trật."
"Chị không đến bệnh viện để kiểm tra à?"
"Vẫn ổn, chị có thể chịu đựng được một thời gian, đợi cho đến khi công việc kết thúc."
"Chị vẫn tiếp tục diễn à?"
"Ừm, là cảnh đánh nhau."
Khương Chi Chu nâng cánh tay cô lên, hỏi: "Tay của chị thành ra thế này rồi mà vẫn còn cầm kiếm được à?"
Nàng sợ với tình trạng này, chỉ cần cô dùng lực một chút thôi thì cánh tay sẽ trở nên vô cùng đau nhức.
Giang Thanh Mộng chỉ cười: "Không sao đâu, nhịn một chút là được rồi, chị không thể để mọi người trì hoãn tiến độ quay chụp chỉ vì một mình chị."
Khương Chi Chu lại hỏi: "Chị năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
Giang Thanh Mộng im lặng, nhìn nàng với ánh mắt kỳ quái.
Khương Chi Chu chỉ vào đầu mình, giải thích:" Chị biết đấy, tôi bị đụng xe, dẫn đến việc bị mất trí nhớ phân ly nên đã quên rất nhiều thứ". Sau đó, nàng đoán:"Mười chín? Hai mươi? Hai mươi mốt?"
Giang Thanh Mộng im lặng một lúc rồi trả lời: "Hai mươi. Hai tháng nữa chị mới đủ hai