Phân cảnh đầu tiên là cảnh diễn của Khương Chi Chu.
Sau khi trang điểm xong, Khương Chi Chu gác lại những cảm xúc cay đắng của bản thân, dốc hết lòng mình vào vai diễn.
Hầu hết các cảnh diễn trong bộ phim truyền hình tiên hiệp đều được quay trong phim trường. Chỉ cần bố trí một tấm vải xanh, các diễn viên liền tưởng tượng cảnh vượt núi băng tường, bay qua bay lại trên tấm vải ấy.
Đây là cảnh chiến đấu. Khương Chi Chu thủ vai Dận Nguyệt, ra ngoài tiêu diệt yêu ma, tình cờ gặp Ma Tôn và binh đoàn ma giới dưới tay hắn ta, cho nên hai phe chiến đấu kịch liệt với nhau.
"Tất cả các phòng ban chuẩn bị!"
"Diễn viên chú ý vị trí đứng!"
"Nhớ chú ý các góc camera đấy!"
"Người thu âm nhớ chú ý!"
Chỉ thị của đạo diễn từ bộ đàm vang lên trong phim trường. Khương Chi Chu đeo mặt nạ, chỉ để lộ nửa mặt, nhân viên công tác buộc dây thép giúp nàng.
Hai chân dần rời khỏi mặt đất, Khương Chi Chu được cẩu lên một chiếc ván cầu cao ba mét.
Cảnh quay đầu tiên. Nàng bay từ mái nhà xuống, đáp xuống sân, phía sau là binh đoàn ma giới vây quanh.
"Rồi, chuẩn bị, ba, hai, một! Diễn ——"
Đạo diễn vừa dứt lời, người điều khiển dây thép lập tức buông nàng ra.
Khương Chi Chu vác trường kiếm trên lưng, sống lưng thẳng tắp. Nàng duỗi thẳng hai tay, nâng chân trái lên, chân phải vuông góc, mũi chân hướng xuống đất, vững vàng rơi xuống.
Một nhóm diễn viên quần chúng đóng giả binh đoàn ma giới lao đến, vây quanh nàng.
Khương Chi Chu liếc nhìn xung quanh, sau đó rút trường kiếm trên lưng, kéo ra một đường hoa kiếm chói mắt, chuẩn bị chiến đấu.
Ma binh bị linh khí làm cho sợ hãi, không dám động thủ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, bỗng có người hô lớn:" Thất thần làm gì? Còn không mau tiến lên! Thượng tôn có lệnh, nếu ai lấy được đầu Dận Nguyệt, sẽ được thăng cấp đại hộ pháp!" Mệnh lệnh vừa được ban hành, đao quang kiếm ảnh ngay lập tức vung lên, muốn lấy đầu nàng. Khương Chi Chu khoanh tay cười tự đắc, nàng chặt ngang chém dọc, lộn ngược, tung cước, mỗi động tác đều nhẹ nhàng, tao nhã nhưng không mất đi sự uyển chuyển.
Hiện tại, phim kiếm hiệp đang dần xuống dốc, vì vậy rất khó để tìm được một nữ minh tinh vừa có thể diễn xuất vừa có thể đánh đấm. Phong Thượng Hiền rất thưởng thức nhân tài, ông không khỏi chụp thêm nhiều bức ảnh nữa.
Trước đó, khi tham gia huấn luyện, Khương Chi Chu đã tích lũy được một số nhân viên thích xem các cảnh võ thuật của nàng, phần lớn là các cô gái.
Lúc này, bọn họ vây quanh phim trường, một bên dùng ánh mắt lấp lánh ngắm nhìn Khương Chi Chu, môn bên xôn xao bàn tán——
"Nếu phân cảnh này được cắt ra, cô ấy nhất định sẽ nổi tiếng!"
"Này này này, tôi có theo dõi Weibo của cô ấy đấy!"
"Chị em nhà tôi đều theo dõi cô ấy. Các cô có nhìn thấy dáng người chân dài, eo thon, còn có một tầng mồ hôi mỏng trên cơ bụng trong ảnh chụp lần trước của cô ấy không? Tôi đã đặt ảnh đó làm màn hình khóa đấy, mỗi lần mở điện thoại lên liền muốn liếm một cái."
"Tôi có thể cong như kẹp giấy chỉ vì cô ấy!"
"Đẹp quá, ngầu quá, đm!"
...
Tiểu Ngải bên cạnh Giang Thanh Mộng không nhịn được, khen một câu:" Cảnh diễn của cô Thẩm đẹp mắt thật, giống như khiêu vũ, nhưng lại thành thục hơn khiêu vũ rất nhiều."
Giang Thanh Mộng cúi đầu xem kịch bản, nghe vậy, cô ngẩng đầu lên, liếc Tiểu Ngải:" Tôi ước gì tôi có một không gian yên tĩnh để đọc kịch bản."
Cô nhấn mạnh hai chữ "yên tĩnh".
Tiểu Ngải lập tức câm miệng, rủa thầm trong lòng: Lão bản, nếu chị muốn một môi trường yên tĩnh thì chị nên ngồi trong xe bảo mẫu để sưởi ấm, đợi đến khi có cảnh diễn thì bước ra, tại sao lại muốn ra đây hóng gió lạnh làm gì.
Giang Thanh Mộng chỉ chỉ phía trước, nhẹ giọng nói:" Bảo đám người tầm xàm ba láp đó yên tĩnh một chút, ồn ào quá."
Tầm xàm ba láp....
Tiểu Ngải bị sốc bởi cách dùng từ của lão bản mình. Cô ấy sửng sốt một lúc, sau đó tỏ ra lịch sự nhưng không kém phần trang nghiêm yêu cầu bọn họ giữ im lặng, tránh ảnh hưởng đến diễn xuất của các diễn viên.
Nhóm người nói năng tùy tiện nhận ra Tiểu Ngải là trợ lý đặc biệt của Giang Thanh Mộng, vội vàng im lặng.
Cấp bậc trong đoàn làm phim được phân nhánh rất rõ ràng. Bọn họ có thể dẫm lên một số người, nhưng lại phải nể mặt một vài người. Giang Thanh Mộng và đoàn đội của cô thuộc vế thứ hai.
Họ cũng thành lập một nhóm ồn ào bán tán trong những ngày qua, bèn dùng ánh mắt ái muội giao lưu với nhau: Giang lão sư trông dịu dàng như vậy, chắc là nằm dưới rồi....
Cảnh quay đầu tiên sắp kết thúc, Giang Thanh Mộng nhớ ra việc nàng không có trợ lý, bèn bảo trợ lý tạm thời dưới trướng mình mang nước và khăn cho nàng.
Vào lúc trợ lý tạm thời sắp đưa đến cho nàng, Giang Thanh Mộng đã giơ tay ngăn cản: "Không cần đi." Cô liếc nhìn Khương Chi Chu, ánh mắt lạnh lùng.
Khi đạo diễn hô "cắt", Mai Huỳnh vội vàng lau mồ hôi, dặm lại lớp trang điểm và đưa nước ấm cho Khương Chi Chu.
Diễn cảnh võ thuật rất vất vả, Khương Chi Chu vén mặt nạ lên, thái dương hơi loạn, lồng ngực nhấp nhô, nhưng nàng lại kìm chế tiếng thở hổn hển, chóp mũi dính tầng mồ hôi mỏng.
Thấy Mai Huỳnh đưa nước ấm, nàng liền cầm lấy, một hơi uống cạn.
"Này, chị uống chậm một chút, cẩn thận đầy hơi đấy."
Khương Chi Chu cũng đã quen với việc được hầu hạ, nhất thời không cảm thấy có gì không ổn, cứ để cho Mai Huỳnh cẩn thận lau mồ hôi trên mặt và cổ mình. Sau khi thoát vai, nàng mới phản ứng lại, mỉm cười với Mai Huỳnh, nói:" Cảm ơn."
Khương Chi Chu rất ít cười, nụ cười này giống như hồ nước xuân trong bão tuyết, rạng rỡ đến mức khiến lòng Mai Huỳnh nở hoa.
Mai Huỳnh nói: "Chị cười rộ lên trong rất đẹp, sau này chị nhớ phải cười nhiều hơn."
Khương Chi Chu không tỏ thái độ, nhưng trong lòng nàng đã sớm hình thành sự kiêu ngạo.
Giới giải trí đều có thâm niên, Khương Chi Chu tuổi còn trẻ đã có vô số danh hiệu, khiến ai cũng phải ngước nhìn. Những người đó hận không thể dính chặt vào nàng để lôi kéo sự chú ý, nếu biểu hiện của nàng quá dễ dãi, chắc chắn sẽ bị đám người kia ăn tươi nuốt sống.
Làm ra vẻ cao ngạo, lạnh lùng là cách tốt nhất để bảo trì khoảng cách.
Tiểu Ngải đứng cạnh Giang Thanh Mộng, nghe thấy âm thanh lật lật trang giấy một cách bực bội, liền cảm thấy có gì đó không ổn. Quả nhiên, giây tiếp theo——
"Chút nữa em gọi Tiểu Mai đến đây đi, tôi muốn trang điểm lại."
Tiểu Ngải: " ???"
Lão bản, chị trang điểm như thế này rồi, còn muốn thêm kiểu nào nữa?
Tuy rủa thầm trong lòng nhưng cô ấy không dám làm trái ý lão bản mình. Tiểu Ngải bước đến, mời Mai Huỳnh qua đây.
Mai Huỳnh cầm hộp trang điểm, nhìn thấy đôi lông mày của Giang Thanh Mộng được vẽ như họa, trang điểm rất tinh xảo, mất một điểm thì nhạt, tăng một điểm thì đậm, rất vừa vặn. Cô ấy thật sự không biết nên dặm trang thế nào mới tốt.
Cô ấy do dự vài giây, liền nghe thấy giọng nói ấm áp của Giang Thanh Mộng: "Em sửa lại phần tóc mai bên phải cho tôi đi."
Mai Huỳnh gật đầu đồng ý, cô ấy kẹp tóc mai bên phải của Giang Thanh Mộng ra sau tai. Một tay nâng cằm cô lên, tay kia cầm dụng cụ tỉa lông mày, cẩn thận cạo.
Làn da của cô trắng nõn và thanh tú như ngọc, trắng đến nỗi có thể thấy rõ mao mạch dưới da, phần thái dương bên tai trái còn có lớp lông tơ mỏng. Mai Huỳnh không dám mạnh tay, giống như cầm chiếc bình sứ mong manh, dễ vỡ, sợ chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ làm bể nát.
Định luật Murphy nói rằng chuyện gì xấu có thể xảy ra, nó sẽ xảy ra.
"Đúng rồi, Tiểu Ngải—" Giang Thanh Mộng đột nhiên nghiêng đầu, Mai Huỳnh vội vàng rụt tay tránh đi, nhưng vẫn chậm một bước. Dao tỉa lông mày lưu lại một vết xước mờ nhạt trên phần thái dương cô, máu từ từ trào ra.
Tiểu Ngải thét lên: "Lão bản!" Cô ấy nhanh chóng đẩy Mai Huỳnh ra: "Chảy máu rồi, chị đừng nhúc nhích." Nói xong, cô ấy lập tức kêu những trợ lý tạm thời khác lấy hộp thuốc ra.
Giang Thanh Mộng đưa tay sờ sờ thái dương mình. Cô rút tay lại, nhìn thấy đầu ngón tay mình dính một ít máu, liền nở một nụ cười.
Tiểu Ngải lườm Mai Huỳnh: "Cô có biết mức độ nghiêm trọng của việc này không hả!"
Mai Huỳnh sợ đến mức mặt mày tái mét, muốn mở miệng giải thích không phải lỗi do cô ấy, mà là do Giang Thanh Mộng bỗng nhiên quay đầu lại. Sau đó, cô ấy thấy Giang Thanh Mộng nở nụ cười dịu dàng với mình, nhỏ giọng nói:" Không sao đâu, không thể đổ lỗi cho em ấy, đừng làm em ấy sợ, cũng đừng làm ầm ĩ lên, ảnh hưởng đến việc quay phim của người khác thì không tốt lắm đâu."
Thấy cô dịu dàng và ân cần như vậy, Mai Huỳnh liền nuốt lời biện hộ vào trong, nói không nên lời, chỉ có thể cúi đầu xin lỗi:" Giang lão sư.....thực xin lỗi.....em không cố ý."
Khương Chi Chu đã hoàn thành xong cảnh diễn thứ hai về trận chiến với Ma Tôn, nàng nhìn về phía Giang Thanh Mộng theo thói quen. Khi nhận thấy có điều gì đó không ổn, nàng vội gạt những cảm xúc nhỏ nhặt sang một bên, bước nhanh đến.
"Có chuyện gì vậy?"
Giang Thanh Mạt cười nhạt, bình tĩnh nói: "Không có gì, không cẩn thận bị cắt qua thôi."
Khương Chi Chu ngồi xổm xuống, nhìn thấy phần tóc mai trên thái dương cô có vết xước màu đỏ nhạt khoảng 2cm, đáy lòng nàng cũng giống như bị dao cắt một chút.
Ước gì nàng gánh chịu vết thương này thay cô. Nàng nhẹ nhàng vuốt má Giang Thanh Mộng, trầm giọng hỏi:" Bị cái gì cắt thế? Tại sao lại bất cẩn như vậy? "
Giang Thanh Mộng phủ lấy tay nàng, dịu dàng nói: "Dao tỉa lông mày, vết cắt cũng rất nông, không sao đâu."
Khương Chi Chu cau mày nhìn Mai Huỳnh bên cạnh, tuy không nói gì, nhưng ánh mắt lại có chút trách cứ.
Sắc mặt Mai Huỳnh tái nhợt, cô ấy vừa định mở miệng giải thích điều gì đó, nhưng Giang Thanh Mộng lại cười với cô ấy:" Tôi sẽ tìm cho em một người thầy tốt để học hỏi để sau này em không còn ngượng tay nữa. Sau này em đi theo học hỏi chị Ngọc đi, tôi sẽ bảo chị ấy truyền lại tất cả kỹ năng của mình cho em."
Nụ cười vừa trong trẻo vừa chân thành, nói năng rất ngọt ngào. Mai Huỳnh không thể nói ra câu giải thích, nước mắt lưng tròng, cúi đầu nói cảm ơn.
"Được rồi, em đừng khóc, trở về rửa mặt, uống chút nước ấm để bình tĩnh lại đi, đừng để loại chuyện vặt vãnh này làm em buồn." Giang Thanh Mộng vẫn mỉm cười an ủi Mai Huỳnh, dịu dàng như nước.
Mai Huỳnh gật đầu, trở về phòng trang điểm.
Trợ lý tạm thời Tiền Trinh đưa hộp thuốc và đá viên, còn Khương Chi Chu mang găng tay y tế, đích thân xử lý vết thương cho Giang Thanh Mộng.
Giang Thanh Mộng nhìn thấy vẻ đau lòng và quan tâm trong mắt nàng, nụ cười trên khóe môi càng thêm nồng đượm.
Thật bỉ ổi.
Nhưng, nếu cô càng muốn làm, càng không thể nào không làm.
"Ở cảnh quay thứ ba, chị nghiêng người nhìn vào máy quay là được." Cảnh quay thứ ba là cảnh diễn kết hợp giữa các nàng. Khương Chi Chu giúp cô lau sạch vết thương, sau đó nhẹ nhàng nhắc nhở.
Giang Thanh Mộng gật đầu ừ một tiếng, nhìn thấy làn da mịn màng của nàng thấm một lớp mồ hôi mỏng, liền nhịn không được vươn tay ra, dùng đầu ngón tay lau đi mồ hôi trên trán nàng.
Bị đầu ngón tay mảnh khảnh, lạnh lẽo của cô chạm vào, nàng nhanh chóng nắm lấy tay cô:" Đừng......bẩn......"
Giang Thanh Mộng cười nhẹ, thu tay lại, đưa khăn giấy ướt cho nàng, nhẹ giọng nói:" Không bẩn, em lau một chút đi, gió lạnh thổi qua rất dễ cảm lạnh."
Tiểu Ngải cúi đầu nhìn xuống đất, thầm thở dài trong lòng: Tôi mù rồi, thật sự mù rồi.
Cảnh quay thứ ba.
Giang Thanh Mộng thủ vai Nguyên Chỉ, chơi đàn dưới gốc cây cổ thụ trong sân. Khương Chi Chu đóng vai Dận Nguyệt, mang theo thương tích đầy mình trở về.
Đội đạo cụ đã rắc rượu vang đỏ lên quần áo Khương Chi Chu để thay cho vết máu.
Đạo cụ của các đoàn làm phim khác nhau sẽ tạo ra các vết máu khác nhau, một số sử dụng rượu vang đỏ và mật ong, một số sử dụng bột màu đỏ và đường nâu. Tất nhiên, có nhiều đoàn kỳ lạ đến mức sử dụng kỷ tử đỏ, diễn viên có thể nhịn được cười để diễn xuất quả thật rất chuyên nghiệp.
Đội hóa trang trang điểm cho Khương Chi Chu, đạo diễn quay chụp cảnh Giang Thanh Mộng đệm đàn trước.
Sau khi trang điểm xong, các nàng bắt đầu quay chụp chung một khung hình.
Lúc này, Nguyên Chỉ và Dận Nguyệt đang trong thời kỳ chiến tranh lạnh. Dận Nguyệt lảo đảo trở về Tiên phủ, Nguyên Chỉ thấy nàng bị thương, rất muốn tiến lên đỡ