Mưa rào trút xuống, hạt mưa va vào kính cửa sổ phát ra những tiếng lộp bộp.
Chiếc đèn chùm ấm áp trong nhà bao phủ bóng hình các nàng.
Cơ thể bị áp vào ghế sô pha mềm mại. Khương Chi Chu giơ hai tay lên trên đầu, muốn tránh thoát hai lần nhưng không thoát được, đôi tay đã bị đai lưng trói chặt.
Không thể thoát ra được, Khương Chi Chu hé hé môi, chế nhạo: "Giang Thanh Mộng, chị trói người còn giỏi hơn thắt dây giày đấy."
Nàng đưa tay lên miệng, cố gắng dùng răng cắn vào đai lưng ở cổ tay.
Giang Thanh Mộng ngồi trên eo nàng, khi thấy động tác không an phận của nàng, cô nhanh chóng dùng một tay ấn vào nút buộc, đem hai tay nàng áp lên sô pha. Tay còn lại vuốt ve đôi mắt, lông mày, sống mũi và đôi môi đỏ mọng của nàng, sau đó nhìn thẳng vào nàng rồi ghét sát vào tai, dịu dàng thủ thỉ:" Giải thích đi, tại sao lần này em không giải thích nữa? Diễn xuất của em giỏi thật đấy..."
Không uổng công là ảnh hậu, trước mặt diễn loại này, sau lưng diễn thứ khác, lừa người khác đến rối tinh rối mù.
Hơi thở ấm áp phả vào tai, các giác quan dường như đều tụ lại ở đấy, vừa ngứa vừa nóng bỏng, tê dại đến thấu xương. Khương Chi Chu co ngón chân lại, rũ mắt nhìn đôi môi đỏ mọng của Giang Thanh Mộng, rồi lại nghĩ về nụ hôn lưu luyến, nồng nhiệt vừa rồi, ánh mắt nàng bỗng trở nên mềm mại.
Nàng khẽ nói:" Chị thả em ra đi, em sẽ giải thích với chị."
Giang Thanh Mộng dùng ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào nàng, chậm rãi nói: "Không, chị không thả, nếu thả em sẽ chạy trốn."
Khương Chi Chu thở dài: "Em sẽ không. Chị xem, bên ngoài mưa to như vậy, em có thể chạy đi đâu được?"
"Ai biết được? Có thể là chạy đến chỗ của Đỗ Hành, cũng có thể là Ôn Tuân..." Nói đến đây, cô hạ giọng chế nhạo, giọng điệu vô cùng chua chát:" Sau bao nhiêu năm em vẫn còn giữ xe của anh ta, tình cũ khó quên có phải không? Tình sâu nghĩa nặng thật đấy..."
Làm sao mà não đứa nhỏ này có thể nghĩ những thứ như vậy?
Nàng là loại người nhớ mãi không quên tình cũ sau khi chia tay à?
Tuyệt đối không.
Lúc còn trẻ, Khương Chi Chu đi theo con đường 'sự nghiệp quan trọng hơn tình yêu'. Nàng đặt sự nghiệp lên trên hết, vứt bỏ tình cảm sang một bên.
Có lẽ hiện tại nàng đã trưởng thành hơn, lại được trọng sinh, cho nên càng hiểu rõ thành bại, danh lợi suy cho cùng cũng chỉ là vật ngoài thân.
Vì vậy, nàng bắt đầu khao khát một mối quan hệ ấm áp, ổn định, chung thủy và lâu dài. Nàng đã trao trọn trái tim mình cho người trước mặt.
Hiện tại, người trong lòng đang nằm trên người nàng, lôi lại chuyện cũ, uống dấm năm xưa, hốc mắt đỏ hoe, vẻ mặt có phần uể oải.
Rốt cuộc vẫn không chịu nổi việc nhìn cô buồn. Khương Chi Chu lên tiếng giải thích: "Có lẽ là chị ấy đã quên, hoàn toàn không nhớ đến."
Nàng thực sự không nhớ.
Năm đó, nhà Ôn Tuân phá sản, hắn tìm Khương Chi Chu để vay tiền, đồng thời dùng xe và nhà để trả nợ.
Khương Chi Chu để xe hắn vào góc gara, không quan tâm đến.
Nàng có mười mấy, hai mươi xe thể thao sang trọng đậu trong nhà xe của mình. Sau vài năm, nàng hoàn toàn quên mất chiếc xe kia.
Nàng vội vã quay về vào đêm đó, cũng quên tránh camera giám sát.
Quả nhiên, sự quan tâm sẽ khiến con người mất cảnh giác.
Giang Thanh Mộng chế nhạo: "Có lẽ? Chỉ một câu có lẽ qua loa thôi à. Em là chị ấy à? Em có tư cách gì để nói lời này?"
"Em——" Bị lời nói của cô kíƈɦ ŧɦíƈɦ, thiếu chút nữa Khương Chi Chu đã thừa nhận. Nhưng khi nhìn thấy những toan tính khôn khéo trong mắt cô, nàng nhanh chóng bình tĩnh lại và im lặng.
Cô lại thử nàng.
Cũng chỉ vì nàng thích cô nên cô mới dám không kiêng nể gì mà tính kế nàng.
Giang Thanh Mộng ghé vào tai nàng, tiếp tục hỏi:" Nói, sao lần này em không viện cớ nữa?"
Nếu đổi lại là bình thường, Khương Chi Chu sẽ cố hết sức tìm cách dỗ dành cô. Nhưng hiện tại, bị đối xử như thế này không phải là điều nàng muốn.
Không muốn quan tâm đến cô nữa.
Khương Chi Chu nhắm mắt làm ngơ.
Một cảm giác lành lạnh và mềm mại rơi trên trán nàng, một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, kèm theo những tiếng nỉ non:
"Tại sao em không nói?"
"Nói chuyện đi, đừng thờ ơ với chị."
"Trước đây, em sẽ không bao giờ ngừng để ý đến chị..."
Trước đây em cũng không đối xử với chị như vậy...
Khương Chi Chu mắng thầm trong lòng, đồng thời bắt đầu nghĩ đến việc dùng chân đá văng cô xuống đất sẽ có hậu quả gì.
Nghĩ nghĩ, nàng vẫn không thể nào làm được. Lỡ như đá quá mạnh rồi làm cô bị thương thì phải làm sao bây giờ?
Nghĩ đến đây, nàng vừa tức vừa khó chịu. Cô luôn đối xử với bản thân nàng như thế này nhưng nàng lại sợ làm cô tổn thương, tại sao có thể như vậy...
Trải qua trăm chuyển ngàn hồi, cuối cùng cũng hóa thành tiếng thở dài. Khương Chi Chu mở mắt ra, kiên nhẫn nói: "Em không có thờ ơ với chị, chị buông em ra, em sẽ để ý đến chị."
"Chị không buông." Giang Thanh Mộng gằn từng chữ:" Em là của chị, chị sẽ không cho em đi."
"Em sẽ không đi."
"Em sẽ."
Xong, chủ đề lại vòng về hướng ban đầu.
Khương Chi Chu hoàn toàn không nói nên lời, cũng bởi vì sợ nhìn thấy bộ dáng ấm ức, đáng thương của Giang Thanh Mộng nên đành phải nhắm mắt lại.
Chân ở trên người nàng, nếu nàng muốn chạy thì tự nhiên sẽ chạy đi, có trói cũng vô ích. Nếu nàng không muốn đi, không cần trói thì nàng vẫn sẽ ở lại.
Thấy Khương Chi Chu làm mặt lạnh, không thèm để ý đến mình, Giang Thanh Mộng cũng không dám hỏi thêm câu nào nữa, cũng không đưa ra chứng cứ gì thêm. Cô sợ đè nàng đau nên xoay người nằm nghiêng bên ghế sô pha, ôm nàng vào lòng.
Thật ra, cô muốn tiếp tục ép hỏi tại sao nàng lại biết mật khẩu nhà của Khương Chi Chu; Hỏi nàng tại sao lại giấu ảnh gia đình của Khương Chi Chu dưới gối; Hỏi nàng về sự thay đổi kỳ lạ trong tài khoản ngân hàng của nàng sau vụ tai nạn xe cộ; Hỏi nàng tại sao lại giống với Khương Chi Chu như vậy...
Thật sự rất khó để biện hộ.
Nhưng hiện tại, Giang Thanh Mộng sợ nếu mình tiếp tục hỏi, sẽ làm nàng cảm thấy chán ghét. Nếu nàng chán ghét, nàng sẽ rời đi.
Cô không muốn nàng lại rời đi, sẽ có người làm tổn thương nàng, cô không thể để người khác làm tổn thương nàng một lần nào nữa.
Lo được lo mất, hoảng sợ, tựa như giọt nước tràn ly, tràn từ đáy lòng, dần dần lan tỏa khắp cơ thể.
Không thể làm tổn thương nàng, không thể mất nàng, không thể để bất cứ ai mang nàng đi.
Cô muốn làm hài lòng nàng để có được nàng.
Trong nhà quá mức yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa va vào cửa kính, thỉnh thoảng còn có tiếng sấm.
Ôm lấy nàng, đôi môi Giang Thanh Mộng cắn nhẹ lên vùng da bên cổ nàng. Cô vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má nàng, làn da dưới đầu ngón tay của cô đầy mịn màng và mềm mại. Cô nhịn không được, lưu luyến mơn trớn đến vành tai nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó ngậm lấy.
Vì Khương Chi Chu nhắm mắt lại nên không thể nhìn thấy nụ cười quái dị trên mặt cô, nhưng xúc cảm cơ thể lại càng rõ ràng hơn, cảm giác tê dại dần truyền đến toàn thân. Khương Chi Chu xoay lại, lật người đưa lưng về phía Giang Thanh Mộng, tránh khỏi sự đụng chạm của cô, cắn chặt răng kìm chế, nhưng hô hấp lại càng nặng nề.
Không ngờ tư thế này lại càng khiến Giang Thanh Mộng dễ dàng ôm nàng vào lòng hơn.
Giang Thanh Mộng nhẹ nhàng đẩy đầu gối của mình, khiến Khương Chi Chu căng cứng, chân dài cong lên. Giang Thanh Mộng cuộn người lại, ôm trọn thân thể Khương Chi Chu trong vòng tay của mình rồi siết chặt lấy, cảm nhận hương thơm và sự mềm mại của nàng.
"Em nóng quá, toàn thân đều nóng bừng, có phải khó chịu chỗ nào không? Phát sốt à?"
Khương Chi Chu thẹn quá hóa giận, hận không thể bóp chết cô:" Chị câm miệng."
Giang Thanh Mộng mím môi, rũ mi mắt, thật sự ngậm miệng lại. Cô thực sự lo lắng không biết nàng có bị sốt không, trời vừa có mưa vừa có gió.
Cô đặt tay lên trán mình rồi dán