Lâm Thanh Mai nghẹn ngào bước đến trước mặt Vương Lệ Hằng.
Lúc này Vương Lệ Hằng như phải chịu một đả kích lớn, sắc mặt bà trắng bệch, đôi mắt nhấp nháy bất định, đôi môi có chút run rẩy, nói không thành lời hỏi: “Cô… cô nói cái gì… sao tôi nghe không hiểu gì hết…”
Đối diện với cảm xúc thất thường của mẹ mình, dáng vẻ sợ hãi không dám tin của bà sau cú sốc, Lâm Thanh Mai cắn răng thừa nhận một lần nữa: “Mẹ, con là Thanh Mai, con trở về rồi…”
Lại một lần nữa gọi mẹ, nước mắt của Vương Lệ Hằng như những giọt trân châu không ngừng rơi xuống.
Bà nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Thanh Mai, vào lần đầu gặp mặt, đôi mắt giống hệt đôi mắt của con gái bà đã khiến bà có một cảm giác đau lòng khác lạ, giờ này cuối cùng bà cũng hiểu là tại sao rồi.
Bà còn cho rằng mình già rồi hoa mắt, vì nhớ nhung con gái quá mà gặp ai cũng thấy giống Lâm Thanh Mai.
Hóa ra không phải ảo giác…
Vương Lệ Hằng nghe ra được giọng nói của cô, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi không dám dễ dàng nhận lại con gái, quá khứ bị kẻ xấu có ý đồ lừa gạt vài lần, mỗi lần đều khiến bà thất vọng.
Bà run rẩy hỏi: “Con thật sự là Thanh Mai?”
Gương mặt con lai hoàn hảo này thật sự là con gái của bà, Thanh Mai sao?
Lâm Thanh Mai biết nhất thời mẹ không thể nào chấp nhận được, đáy mắt cô hiện lên ý cười: “Mẹ, mẹ còn nhớ không? Năm con chín tuổi, chúng ta cùng nhau đi lấy bánh gato, nhưng trên đường con lại bất cẩn làm rơi nó, lúc đó mẹ rất đau lòng, nhưng lại không nỡ mắng con, mẹ còn nói phải quay lại mua cho con một cái nữa.
”
“Nhưng con đã kéo mẹ lại, nói không cần mua nữa.
”
“Năm con mười tuổi, có một bạn nữ trong lớp vu oan con trộm tiền, là mẹ chạy đến trường tìm chủ nhiệm của con phân xử, mẹ không quan tâm phụ huynh của học sinh kia mắng con thế nào, dù sao thì mẹ cũng tin con, chắc chắn rằng con gái của mẹ không phải kẻ trộm! Sau đó con có hỏi sao mẹ lại tin tưởng con đến vậy, mẹ nói: Vì con là con của mẹ, làm mẹ sao có thể không tin tưởng con mình chứ!”
“Mẹ còn nhớ lí do khi đó con học bơi không? Là vì mẹ thấy tin tức có ba học sinh cấp ba đi hồ bơi chơi, lại không may rơi xuống nước, chết đuối cả nhóm, mẹ sợ hã, ngày hôm sau lập tức đưa con đi đăng kí lớp học bơi, mẹ nói mẹ sợ tương lai có một ngày không ai cứu con…”
Những kí ức hồi còn nhỏ này không phải cái gì cô cũng nhớ, nhưng nếu Lâm Thanh Mai mà nói ra, cũng có thể nói được một ngày một đêm.
Vương Lệ Hằng vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi nhìn Lâm Thanh Mai, bà đột nhiên sụp đổ bật khóc thành tiếng, ôm chặt lấy cô: “Thanh Mai… Thanh Mai của mẹ! Cuối cùng con cũng trở về rồi…”
Mẹ đau đớn khóc, sắc mặt như sắp ngất đi, Lâm Thanh Mai tự trách không thôi, cuối cùng cô lại dùng một cách đột ngột như vậy để nhận lại mẹ.
“Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, không phải bây giờ con vẫn rất tốt đây sao? Con còn sống mà!” Lâm Thanh Mai ôm bà, cũng rơi đầy nước mắt.
Thấy Vương Lệ Hằng hai chân mềm nhũn như sắp ngồi bệt xuống đất, Lâm Thanh Mai vội ôm lấy mẹ.
Nhưng vừa nhìn thấy quần áo của mình, cô lại lập tức lấy lại lí trí nói: “Mẹ, bên ngoài gió lạnh, con sợ mẹ nhiễm lạnh, chúng ta vào trong nói…”
Vương Lệ Hằng dần dần khôi phục lại lí trí, miễn cưỡng đứng dậy đi vào trong, bà rời khỏi vòng tay của Lâm Thanh Mai, hít sâu một hơi, lau nước mắt đi nói: “Mau mau mau… chúng ta vào trong nói!”
Sau khi hai mẹ con vào trong nhà đóng cửa lại, Vương Lệ Hằng như bị máu xông lên não, bà nhìn dáng vẻ thảm hại của Lâm Thanh Mai, lập tức kéo tay Lâm Thanh Mai vào trong phòng tắm.
“Thanh Mai! Con xem ban nãy mẹ đã làm ra chuyện khốn nạn gì kìa! Con mau vào tắm nước nóng đi, đừng để cảm! Mẹ đi lấy quần áo cho con,