Mười một giờ đêm, hai mẹ con cùng nằm trên giường trò chuyện với nhau rất nhiều chuyện.
Lâm Thanh Mai không muốn nhắc đến khoảng thời gian ở vườn địa đàng, mà Vương Lệ Hằng cũng hiểu ngầm không hỏi nữa.
Đó là một ký ức đau khổ không đáng để nhớ.
Những gì nên nhớ là những kỷ niệm hạnh phúc nhất trong cuộc đời.
Lâm Thanh Mai cười rạng rỡ kể lại chuyện hồi bé, Vương Lệ Hằng vừa nghe, cũng vừa kể chuyện của Asa, bà nói Lâm Thanh Mai và Asa giống nhau rất nhiều chỗ.
Lâm Thanh Mai không thích ăn hành lá, tỏi, gừng và rau mùi, Asa cũng giống hệt cô, sở thích kỳ lạ của thằng bé là được di truyền từ mẹ.
Lúc nói những điều này, trong mắt Vương Lệ Hằng tràn đầy tình yêu thương ấm áp.
Dưới tấm chăn, bà cứ nắm chặt tay Lâm Thanh Mai mãi không buông ra, như thể sợ một khi buông tay con gái mình sẽ lại biến mất.
“Thanh Mai, con hứa với mẹ, sau này dù có chuyện gì xảy ra, con cũng phải để mẹ ở bên con! Tuy mẹ đã già yếu vô dụng, nhưng mẹ vẫn có thể giặt đồ nấu cơm, chăm sóc cho con.
Chỉ cần có thể giúp con giảm bớt đôi chút gánh nặng, mẹ cũng cảm thấy vui...”
Lâm Thanh Mai tựa đầu vào vai Vương Lệ Hằng, nhìn trần nhà bảo: “Mẹ, con không cần những thứ này, chỉ cần mẹ sống khỏe mạnh và hạnh phúc là con đã rất vui rồi.”
Vương Lệ Hằng đột nhiên nghĩ đến đứa con gái Đồng Dao còn lại của mình, bà chau mày, áy náy nói: “Nếu con không nói cho mẹ biết thì mẹ vẫn u mê không tỉnh, quả thật mấy năm qua em gái con đã thay đổi rất nhiều! Thật ra trong lòng mẹ hiểu, chẳng qua mẹ cảm thấy mình luôn để con bé chịu thua thiệt nên đã làm theo cảm tính trong rất nhiều chuyện.”
Lâm Thanh Mai im lặng, cô thực sự không có thiện cảm gì mấy với cô em gái Đồng Dao này, có lẽ là do gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Cô thậm chí không có tâm trạng nói giúp Đồng Dao một câu.
Vương Lệ Hằng nói với giọng điệu thành khẩn: “Thanh Mai, con là chị nên hiểu chuyện và thông minh hơn, mẹ luôn rất yên tâm về tác phong làm việc của con.
Sau khi thành ngôi sao, em gái con khó tránh khỏi trở nên xấu tính hơn, sau này con dạy dỗ con bé để nó hiểu lý lẽ hơn.
Thật ra năm đó nó lấy Trần Hoàng Khôi, mẹ là người đầu tiên phản đối, nhưng lúc ấy nó đã mang thai, mẹ cũng không còn cách nào, chỉ có thể mắt nhắm mắt mở...”
“Mẹ cứ tưởng nó và Trần Hoàng Khôi có thể chung sống cả đời, nhưng không ngờ đứa cháu ngoại đáng thương đó...”
Mỗi lần nhắc tới đứa con trai hai tuổi chết yểu của Đồng Dao và Trần Hoàng Khôi, Vương Lệ Hằng phải khổ sở rất lâu, Lâm Thanh Mai lập tức ngồi dậy, lấy khăn giấy trong tủ ra đưa cho bà.
Vương Lệ Hằng cũng ngồi dậy lau nước mắt, thật ra trong lòng Lâm Thanh Mai luôn có một thắc mắc, cô quyết định nhân cơ hội này để hỏi: “Mẹ, rốt cuộc đã có chuyện gì với con của họ thế ạ?”
Câu hỏi này khiến nét mặt Vương Lệ Hằng trở nên cứng đờ như thể nghĩ đến cảnh tượng mà bà không muốn nhớ lại.
Nếu là người khác, chắc chắn bà sẽ không trả lời.
Nhưng người trước mặt là con gái bà, bà bật khóc, nghẹn ngào đáp: “Gia đình chúng ta chưa bao giờ nói với người khác về chuyện này.
Thật ra mẹ cũng có mặt lúc Nhạc Nhạc xảy ra chuyện, khi đó Nhạc Nhạc ngã từ trên cầu thang xuống là do Đồng Dao sẩy tay...!Lúc đó con bé mang giày cao gót ôm Nhạc Nhạc bước lên cầu thang, vì giẫm hụt nên đã...”
“Trần Hoàng Khôi vẫn chưa biết chân tướng chuyện này, cũng may lúc ấy trong phòng khách không lắp camera! cho một người giúp việc, mặc dù cô ta bị kết án bảy năm tù nhưng Đồng Dao đã cho cô ta mười lăm tỷ.
Nhưng dù người giúp việc chịu tội thay, Đồng Dao vẫn không thể tha thứ cho bản thân mình, vì thế con bé mới tập trung vào sự nghiệp, thực ra mẹ biết nỗi khổ trong lòng con bé...”
Vương Lệ Hằng ngước mắt lên nhìn Lâm Thanh Mai: “Thanh Mai, con đừng bao giờ nhắc về chuyện của Nhạc Nhạc với Đồng Dao! Sau khi Nhạc Nhạc chết, ngoại trừ lúc đi tảo mộ Nhạc Nhạc, ngày thường cả nhà chúng ta không bao giờ nhắc đến thằng bé, đây là nỗi đau trong lòng mọi người.”
Lâm Thanh Mai gật đầu, trong lòng cô cực kỳ khó chịu, dù thằng bé là con trai của chồng cũ phụ bạc với em gái cô, nhưng nó cũng là cháu trai ruột của cô!
Cô hi vọng cháu ngoại trai có thể được hạnh phúc trên thiên đường, điều này giúp tâm lý cô thoải mái hơn đôi chút.
“Mẹ, con sẽ sống chung với Asa thêm một thời gian nữa mới tiết lộ thân phận của mình, trước hết cứ giấu Đồng Dao đi...” Trong mắt Lâm Thanh Mai chứa đựng chút bất đắc dĩ.
Vương Lệ Hằng gật đầu, nghiêm túc bảo: “Con yên tâm, mẹ hiểu nỗi khổ tâm của con mà! Chỉ cần con vẫn chưa muốn tiết lộ thân phận của mình, mẹ sẽ không nói với ai cả!”
“Thanh Mai, mẹ biết