Mặc dù tuổi tác của đại tiểu thư với Hiểu Hiểu cách nhau khá xa, nhưng cô vẫn một mực cho rằng khoảng cách đó không lớn đến vậy.
Có thể là do Hiểu Hiểu sinh ra và lớn lên trong một môi trường khiến nàng dường như so với các bạn cùng trang lứa càng thêm trưởng thành, đối nhân xử thế cũng rất thành thục.
Thỉnh thoảng đứa trẻ này cũng sẽ tức giận rồi bướng bỉnh, nhưng đại tiểu thư đều coi đó như một hương vị trong cuộc sống, cảm giác rất mới mẻ.
Hơn nữa, với mức độ cưng chiều của đại tiểu thư với nàng, Hiểu Hiểu cho dù có phá hủy khắp nơi, cô cũng sẽ một mực dung túng cưng chiều không nói gì.
Mục lão sư cùng đại tiểu thư sau khi ở cùng nhau cũng khác hẳn.
Lúc đầu bị người ta gọi là bà chủ, nàng còn cảm thấy không được tự nhiên giống như bản thân chính là loại mặt trắng nhỏ bị bao dưỡng, chỉ biết xấu hổ thừa nhận, nhưng về sau, được đại tiểu thư chiều chuộng, nàng càng ngày càng thoải mái hơn, liền hưởng thụ cảm giác bản thân được đại tiểu thư bao dung thương yêu.
Người khác đều là càng ngày càng thành thục, còn nàng lại càng ngày càng ngây thơ.
Nàng thường xuyên ngoe nguẩy hai chân khoe khoang cùng Trương Xảo: "Đại tiểu thư nhà mình vẫn luôn thương yêu mình không có giới hạn, mình muốn cái gì chị ấy liền cho cái đó, mình muốn làm trò thế nào chị ấy liền theo mình diễn trò thế ấy.
Chị ấy luôn nói phải bù đắp những thiếu sót hồi nhỏ cho mình."
Trương lão sư vào lúc này đang yêu đương với Tần Sương, ba ngày một trận ồn ào nhỏ, năm ngày một lần chiến tranh lạnh, nghe nàng nói như vậy, vị chua cũng xông lên, bắt đầu đưa ra chủ ý không đứng đắn: "Hiểu Hiểu, cậu biết thử thách khỏa thân sao?"
Thử thách khỏa thân?
Hiểu Hiểu ngồi dậy, nàng nhìn Trương Xảo: "Hình như mình từng nghe qua rồi, chính là cái trend đang nổi trên mạng, đứng trước mặt người mình yêu cởi hết đồ rồi xem phản ứng nàng thế nào phải không?"
Trương lão sư cười thần bí: " Đúng, chính là cái này, rất kích thích đó."
Cô ấy cố ý dụ dỗ Hiểu Hiểu, nhưng ngược lại, Mục lão sư lại không thể tưởng tượng nổi nhìn cô ta: "Cậu cùng Tần Sương đã chơi lớn như vậy sao? "
Nàng quét một vòng khắp người Trương Xảo: "Bảo sao ngực cậu lại lớn đến vậy!"
Trương Xảo:...
Cô thật sự phục Mục Hiểu Hiểu! Trách không được sáng nay nàng vừa mới tới liền lấm la lấm lét liếc nhìn cô ấy.
Trương lão sư lúc này trong lòng rất không thoải mái, lại không thể cùng người khác giải tỏa cơn giận, chỉ có thể lừa gạt cô bạn thân nhất của mình.
Cô ấy dùng ngực đụng nàng một cái: "Hâm mộ sao? Mình thấy của cậu cũng bình thường thôi." Ánh mắt cô đi Hiểu Hiểu trên nhìn trên người cô, khoa chân múa tay ra hiệu nói: "Cũng thường thôi."
Trên đất, Tần Đại Đại đang cắn đồ chơi cũng ngẩng đầu nhìn ngực mẹ Hiểu Hiểu, giống như tán thành, nó sủa gâu, gâu hai tiếng, khiến cho Trương Xảo vui vẻ, đưa tay liền sờ đầu chú chó: "Đứa bé ngoan."
Hiểu Hiểu nhướng mày, nàng không xấu hổ mà còn tự hào: "Của mình không được, nhưng cậu có thể nhìn qua hàng của đại tiểu thư nhà mình một chút!"
Chỉ có thụ mới đi so ngực lớn ngực nhỏ!
...
Tần Di ở trong công ty hắt hơi một cái, cô theo thói quen cầm điện thoại di động lên nhìn, bên cạnh, thư ký Liễu đang báo cáo công tác liền thấy cô nhìn điện thoại di động, trong lòng lén thở phào nhẹ nhõm.
Chủ tịch đang nhớ đến bà chủ đúng không? Vậy thảo luận hôm nay có phải kết thúc rồi?
Đại tiểu thư thật sự là đem tất cả dịu dàng đều cho Hiểu Hiểu, so sánh ra, cô vẫn luôn dung túng cho Hiểu Hiểu, còn đối với cấp dưới của mình lại chỉ có hai từ "Nghiêm khắc" để hình dung.
Đại tiểu thư đã trải qua đủ kiểu phản bội, hành hạ của thế gian nếu thủ đoạn không không ác liệt một chút, làm sao có thể một mình ổn định được ổn định hỗn loạn ở Nam Dương.
Lúc đầu, việc cô nổi trận lôi đình trước đầm nước đục tại Nam Dương, trên dưới tập đoàn không ngừng dậy sóng, số lần bị sa thải và từ chức lập kỷ lục, gần như không có ai nói cô là người tốt.
Nhưng thời gian trôi qua, chỉ trong vòng nửa năm, Nam Dương về bản chất đã dần thay đổi, vốn là tập đoàn lớn từng 3 lần giậm chân tại chỗ trong làng giải trí nay dần lấy lại vị trí, ngày càng có nhiều dự án và nghệ sĩ đình đám được ra mắt.
Công ty cũng dần phát triển, chỉ là không đứng thứ nhất mà thôi.
Tính từ tầng lớp trung lưu trở xuống hầu hết đều là lao động nhập cư.
Tất cả những gì họ muốn thấy là tiền lương và những phúc lợi cụ thể.
Đại tiểu thư ở phương diện này cho tới bây giờ đều vô cùng hào phóng, chỉ cần thật sự muốn vì Nam Dương dốc sức, cô sẽ không bao giờ bậc đãi họ.
Lòng người đôi khi rung động cũng chỉ trong tích tắc.
Sự nghiệp của đại tiểu thư thuận lợi rất nhiều, trọng tâm tự nhiên thả vào bảo bối ở mình.
Hiểu Hiểu tháng sau phải đi xa nhà một chuyến, đại tiểu thư muốn dành ra nhiều thời gian hơn để ở cạnh nàng.
Đơn giản trả lời xong, Tần Di cùng thư ký liễu giải thích mấy câu, cô ngồi lên xe đến phòng làm việc của Hiểu Hiểu cùng Trương Xảo.
Phòng làm việc của Hiểu Hiểu cùng Trương Xảo cũng dần dần ổn định, trừ hai người bọn họ ra, đàn em giúp đỡ hai người họ cũng đi làm thường xuyên hơn sau khi tốt nghiệp năm nay, em ấy rất có năng lực, Hiểu Hiểu cũng khen ngợi rất nhiều lần.
Đại tiểu thư vẫn cho rằng mình không phải là một người hẹp hòi, có thể dễ dàng tha thứ, nhưng những lời khen của Hiểu Hiểu chẳng khác nào gai gieo vào lòng cô, hết lần này đến lần khác khiến cô luôn phải dè chừng.
Ở Nam Dương, Hiểu Hiểu chính là bà chủ, nàng đi công tác rồi, đại tiểu thư chính là bà chủ.
Học muội đối với cô rất quen thuộc, đại tiểu thư vừa đến nơi, cô ta liền có chút khẩn trương, lập tức đứng lên , vội vàng đi pha cà phê cho cô.
Đại tiểu thư gật đầu một cái, ánh mắt liếc nhìn học muội một chút.
Vị học muội này sau khi tốt nghiệp cách ăn mặc cũng thành thục hơn, xõa tóc, mặc âu phục tây trang, môi đỏ mọng và mắt to, ngoài tuổi trẻ ra thì có chút chững chạc.,ngược lại là so với trước đó thêm mấy phần ý vị.
"Chị Hiểu Hiểu vẫn còn đang bận rộn ạ."
Học muội thận trọng nói, đây không phải lần thứ nhất cô ta thấy Tần Di, biết được cô cùng Hiểu Hiểu quan hệ, cũng không biết tại sao, mỗi lần thấy cô đều rất khẩn trương.
Đại tiểu thư đối với cô ta không quá nhiệt tình, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng mắng mỏ, chỉ là một mực lạnh như băng.
Dáng vẻ quá mạnh mẽ, làm cho học muội giống như bị kim châm.
Đối tượng điều trị của Hiểu Hiểu hôm nay là một em trai vừa tốt nghiệp đại học.
Bọn nhỏ bây giờ áp lực quá lớn, cậu ấy mới ra trường, lẽ ra phải bắt đầu một cuộc sống tuyệt vời, nhưng ngay từ khi còn nhỏ, bố mẹ cậu ấy đã đặt rất nhiều kỳ vọng vào cậu.
Cậu ấy ở trường học cũng là lấy dáng vẻ thần đồng bước vào đại học.
Đến bây giờ khi tốt nghiệp, vốn dĩ là hào quang rực sáng, nhưng bản thân cậu lại sợ hãi, giống như một con ốc sên, chỉ muốn rúc vào trong vỏ của mình.
Cậu ấy sợ sau khi tốt nghiệp sẽ không còn là thần đồng như trước nữa, cậu sẽ khiến ba mẹ phải thất vọng.
Đại tiểu thư đợi một hồi, em trai kia mở cửa với đôi mắt đỏ hoe, cậu ta đeo kính gọng đen, dáng người cao và nước da ngăm đen.
"Chị Hiểu Hiểu, cảm ơn chị nhiều, em..."
Cậu có chút nghẹn ngào, Hiểu Hiểu hơi cười, nàng nhẹ nhàng vỗ vai cậu một cái: "Không phải sợ, cũng không nên sống vì bất cứ ai, hãy sống thật tốt nhé."
Đàn em nhìn nàng một cái thật sâu, chào tạm biệt nàng rồi rời đi.
Hiểu Hiểu vừa nhìn thấy đại tiểu thư đến đây, hai mắt liền sáng lên, nàng bước nhanh tới, còn chưa mở miệng, học muội liền đem trà tới trước: "Chị Hiểu Hiểu, cho chị này."
Hiểu Hiểu tiện tay nhận lấy, cười nói: "Cám ơn em, hôm nay tan làm sớm nhé."
Nàng túm lấy tay đại tiểu thư, theo thói quen đặt ở bên môi hôn một cái, đại tiểu thư tỉnh rụi giống như Hoàng Thái hậu đang được tiểu thái giám nịnh hót, khẽ liếc nàng một cái.
Học muội:...
Lần nào cũng như vậy.
Cô ta có hai bà chủ, đều không đáng tin cậy lắm, chỉ cần người phụ nữ họ Tần đến, văn phòng nhất định sẽ đóng cửa.
Hơn nữa họ còn có những cử chỉ rất thân mật.
Học muội chuẩn bị rời đi, Hiểu Hiểu vẫn còn đang bận nũng nịu nắm tay đại tiểu thư, thanh âm nói chuyện cũng không biết lớn nhỏ, khiến người khác nổi da gà.
Học muội nhìn Hiểu Hiểu một chút, lại cúi thấp đầu, lúc sau ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái, rồi lại cúi đầu.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại hai lần, Hiểu Hiểu một chút phản ứng cũng không có, ngược lại đại tiểu thư lại kín đáo nói: " Chị Hiểu Hiểu, em gái của chị có lời muốn nói kìa."
Hiểu Hiểu:???
Nàng quay đầu nhìn học muội, em ấy đang cắn môi nhìn nàng chằm chằm.
...
Đại tiểu thư tính cách vốn nhạy cảm, theo như Hiểu Hiểu miêu tả thì cô khá giống với Tần Đại Đại, nhạy cảm như chú chó cảnh sát vậy.
Ban ngày có chút lạnh.
Hiểu Hiểu sau khi tiễn học muội về xong, học muội đứng đó bất động và nhìn nàng không nói gì, chỉ nhìn Hiểu Hiểu như vậy.
Hiểu Hiểu không hiểu gì: "Em..
Có chuyện gì sao?"
Cứ việc nói đi mà, thân là bà chủ, còn là học tỷ, nàng sẽ giúp học muội giải quyết mà.
Học muội cúi đầu xuống, mím môi: "Học tỷ, nhà em thấy em tốt nghiệp rồi muốn giới thiệu cho em một người bạn trai."
Hiểu Hiểu vừa nghe liền vui vẻ: "Đây là chuyện tốt mà, đi gặp đi, lúc nào giới thiệu? Em nói cho chị, chị cho em nghỉ phép năm nay."
Học muội:...
Giống như một con dao cùn mạnh mẽ đâm vào ngực.
Đôi mắt của học muội đỏ lên ngay lập tức, cô ta nhìn Hiểu Hiểu, gió thổi qua má cô, mang theo những giọt nước mắt yếu ớt: "Học tỷ, chị muốn em tìm bạn trai sao?"
Hiểu Hiểu tâm tư đều đặt trên người đại tiểu thư, nàng cười qua loa lấy lệ: "Đương nhiên, chị biết rất rõ tình yêu sẽ mang lại cho con người những gì, nó sẽ khiến em sống và làm việc năng động hơn.
Chị đã nói với em nhiều lần rồi mà, đừng dồn hết tâm trí vào công việc, hãy cứ tận hưởng cuộc sống đi, thế giới này tươi đẹp biết bao.
"
Sếp Mục là người duy nhất thuyết phục nhân viên không cần làm việc quá sức.
Học muội cuối cùng rời đi, bước qua ngã rẽ, nghĩ rằng lần này có thể không phải là một năm nghỉ phép nữa mà sẽ nghỉ việc.
Cho dù cô rời đi thì thế nào?
Học tỷ cũng sẽ không nhớ cô ta, trong mắt nàng cũng chỉ có Tần Di.
Đại tiểu thư ôm cánh tay đứng ở cửa sổ sát đất, nhìn thây tất cả.
Líc Hiểu Hiểu đi đến, cô còn đang thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hiểu Hiểu từ phía sau đi tới, hai tay ôm eo cô: "Đang suy nghĩ gì vậy? Hôm nay làm sao lại không nhìn em? Hehe, tối nay chúng ta làm vài chuyện lãng mạn nhé? Chị nhìn chị gần đây cũng không cười gì cả, cười một cái đi mà."
Nàng thích nhìn đại tiểu thư của mình cười, đặc biệt đẹp mắt.
Đại tiểu thư không hề cử động.
Hiểu Hiểu nhẹ nhàng hôn một cái ở trên cổ cô, ngửi mùi đàn hương nhàn nhạt trên người cô: "Sao vậy, công việc mệt mỏi, có chuyện phiền lòng gì sao?"
Đại tiểu thư xoay người, con ngươi đen nhánh nhìn nàng chằm chằm: "Em chính là chuyện phiền lòng của chị đấy."
Cô nhìn chằm chằm Hiểu Hiểu.
Hiểu Hiểu ngớ ngẩn, nghi ngờ hỏi: "Em lại làm sao?"
Cái này "Lại" chữ nghe có vẻ tinh tế và cấp độ hơn.
Điểm này chỉ có Hiểu Hiểu biết, đại tiểu thư nhà nàng ở bên ngoài là Tần tổng trầm ổn lãnh đạm, mặc dù có chút hung ác, nhưng đối với ai cũng là lấy đạo lý điều phục người khác, nói chuyện thẳng thắn, vô cùng biết phải trái.
Nhưng về đến nhà thì không còn như vậy với nàng nữa.
Theo nhận xét của Hiểu Hiểu, do sự nhạy