Đối với ánh mắt mất hồn sắc bén như con dao của đại tiểu thư, Mục Hiểu Hiểu đã quen rồi, nàng rút mình lại, thu lại cái tay nhỏ đang với bánh kem của mình.
Không cho thì không cho.
Tần Di hít một hơi thật sâu, cô lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời vẫn còn u ám, những đám mê trên trời tụ lại, che hết cả bầu trời, đè nặng lòng người.
Nhiều chuyện trong quá khứ như tờ giấy bay lơ lửng trong tâm trí, cô muốn quên, nhưng có thế nào cũng không quên được.
Cô nhớ lại khi cô còn nhỏ dì Tố Lam ôm cô, hôn lên gò má của cô, nhẹ giọng nói: "Dì sẽ thương cháu như mẹ ruột, cháu của dì, lớn mau đi."
Là bộ dạng cười rơi nước mắt của ba cô trong sinh nhật tuổi mười tám: "Bảo bối của ba đã lớn rồi, ba cũng có thể bàn giao với mẹ con rồi."
Khi cô được Tần Sương bảo vệ ở phía sau, lời nói khiến người ta cảm động: "Đừng khóc, cô chủ, cả đời của tôi đều bị người ta sắp đặt, chưa từng làm chủ qua việc gì, nhưng chỉ có một lần duy nhất bị sắp đặt bên cạnh cô, là tôi cam tâm tình nguyện."
...
Là đêm mưa trước sinh nhật hai mươi lăm tuổi đó, tay Tần Di đang cầm bó hoa hồng chuẩn bị tiếp tay Nam Dương, khi muốn đến thăm sức khỏe của Tố Lam thì nghe được tiếng hét và tiếng tranh cãi dữ dội.
"Tần Hải Long, em bị anh giấu phía sau cả cuộc đời, không được thấy ánh sáng, chẳng lẽ con gái của em cũng phải bị anh giấu cả đời sao?"
"Cũng là con của anh, dựa vào đâu, nó vừa ra đời thì là thiên kim đại tiểu thư, còn con của em lại chỉ có thể là người ở thấp hèn?"
"Nuôi lớn con của người ta từng ngày, con gái của mình thì chỉ có thể sống ở dưới quê, vì thiên kim bảo bối của anh mà phải chịu đủ mọi cực nhọc, trên người của Sương có bao nhiêu vết thương anh có biết không? Anh có biết em hận Tần Di đến mức nào không? Anh có biết không? Anh không biết! Bởi vì trong lòng của anh, không hề có đến vị trí của hai mẹ con chúng tôi!"
"Đừng nói đến cái gì mà tình thâm nghĩa trọng, nếu như anh thật sự tình thâm nghĩa trọng, sẽ không canh lúc chị mang thai mà đến quậy em!"
"Nếu anh thật sự yêu chị em, thì đáng ra phải biết nếu không vì sinh Tần Di, chị ấy vốn dĩ sẽ không sinh bệnh mà chết! Con gái của anh chính là một con ác ma, là ác ma đã cướp hết mọi thứ đi! Em tuyệt đối sẽ không để nó cướp hết mọi thứ của con gái em! Anh bắt buộc phải chịu trách nhiệm với Sương! Dựa vào đâu mà giao Nam Dương cho Tần Di như vậy? Nó dựa vào năng lực, dựa vào bản lĩnh, có điểm nào giỏi hơn Sương đâu?"
...
Đêm mưa, hoa hồng bị ướt, nước mắt lạnh lẽo.
Những chuyện sau này, Tần Di không muốn nhớ lại nữa, chẳng qua đều là chuyện đau lòng sau khi cạch mặt.
Hóa ra, đây mới là thế giới thật sự.
Hóa ra, hạnh phúc trong quá khứ chẳng qua là dựa vào lời nói dối để phát triển.
Trong những ngày tháng tăm tối đó, cũng may có Tần Hải Dao chống chọi với sóng lớn, giúp cô bảo vệ mọi thứ, trở thành chỗ nương tựa cuối cùng của cô.
Nhưng đến cuối, chị họ cũng đã rời khỏi cô, lúc đi, Tần Hải Dao đã nhét vào tay Tần Di một con hạt màu tím, nhẹ nhàng xoa đầu căn dặn cô: "Cả cuộc đời của con người đều phải đi con đường này, vui vẻ hoặc đau khổ, ngõ cụt của con đường đều đã được định sẵn.
Hứa với chị, đừng bỏ cuộc, bảo vệ mọi thứ của Tần gia, mùa lá rụng, chị nhất định sẽ trở về."
Đợi chị, bảo vệ mọi thứ của Tần gia, mùa lá rụng, chị nhất định sẽ trở về.
Nếu không nhờ câu nói này của Tần Hải Dao, e rằng Tần Di một phút cũng không muốn ở lại.
Nhưng cô đã hứa với chị.
Cho nên, Tần Di mới phải ngồi xe lăn hết ngày này đến ngày khác, ngắm lá rụng qua từng năm.
Những năm nay, sức khỏe của Tần Hải Long xấu đi từng ngày, Tần gia dần dần bị Tố Lam và Tần Sương tiếp tay, bọn họ đã gây không ít khó dễ cho Tần Di, muốn lật đổ bà ta, khi thật sự đến lúc đối đầu, Tố Lam mới biết đại tiểu thư nhìn vào trông yếu đuối không chịu được khó khăn này mạnh mẽ thế nào, thủ đoạn của cô nham hiểm đến cỡ nào, suy nghĩ tinh tế đến mức nào.
Tần Di giúp chị bảo vệ Tần gia, những người cũ trong Tần gia chỉ nghe lời mình cô, ông chủ lại giữ thái độ trung lập, hiện nay nhìn Nam Dương sắp bị bà ta giành lấy, Tố Lam đã bắt đầu âm mưu, bà ta nhờ người kết hợp tình cảm của Tần Hải Dao và tổng tài Nguyễn Thị, ngụy tạo tin Tần Hải Dao đã chết, đồng
thời khéo léo thông qua người bên cạnh của Tần Di đưa hình ảnh chân thật đến trước mặt của cô.
Hình ảnh máu đẫm như con dao đâm thật mạnh vào tim của Tần Di, nỗi lưu luyến duy nhất trên đời đã không còn, từ đó về sau, sức khỏe của cô nhanh chóng trở xấu.
Cuối cùng là niềm tin của Tần Di đã cứu cô.
Cô vẫn nhớ đến lời của chị.
Đợi cô ấy trở về.
Từ khi cô sinh ra đã là hoang đường, chị yêu cô như thế, chắc không nỡ lừa cô đâu.
Cho nên, chị nhất định sẽ trở về, điều cô nhìn thấy cho dù có thể là thật cũng có thể là giả, lúc trước cô chính là bị lừa như vậy, phải không?
...
Phiền muộn lại một lần nữa dấy lên, ánh sáng trong mắt của Tần Di lại bị dập tắt lần nữa, tâm trạng đau khổ lại một lần nữa như thủy triều từng chút một bị cô vùi lấp.
"Cô ăn cơm không?"
Mục Hiểu Hiểu xoa bụng nhìn Lưu Vạn Niên, Lưu Vạn Niên cũng bị dọa đơ luôn, chẳng lẽ nàng không nhìn thấy đại tiểu thư đang nổi giận ư? Sao lại dám nói nhiều như vậy? Không sợ bị đuổi ra ngoài ư?
Mắt của Tần Di giật một cái.
Hôm nay rất sớm đã ra ngoài, bữa sáng Mục Hiểu Hiểu chỉ ăn qua loa, nàng lấy trong túi ra tô lẩu bò ăn liền mà khi nãy Lưu Vạn Niên mua ở khu phục vụ trong cao tốc, bắt đầu bận rộn lên.
Mở tô ra, đun nước sôi, châm vào.
Nhân lúc chờ đợi, Mục Hiểu Hiểu còn uống một lon Red Bull, mở một bịch xúc xích, nàng đã bắt đầu ăn món khai vị trước khi dùng bữa chính rồi.
Rất nhanh, tô lẩu đã bốc khói lên, hương thơm ngào ngạt lan tỏa ra.
Lưu Vạn Niên ngồi hàng ghế trước chạy xe nuốt nước bọt theo bản năng.
Mục Hiểu Hiểu cố ý mở nắp ra, thổi vào hướng của Tần Di: "A, thơm quá đi."
Nước sôi cuồn cuộn cộng thêm hương thơm, nhanh chóng bay qua, Tần Di quay đầu nhìn Mục Hiểu Hiểu, cắn răng chịu đựng.
Mục Hiểu Hiểu vừa thấy Tần Di nhìn mình, tâm trạng phấn khởi, nàng lập tức đẩy tô lẩu đến trước mặt Tần Di.
"Cô muốn ăn không?"
"Ý, đại tiểu thư, sao sắc mặt cô khó xem vậy, đang giận ai sao?"
"Ế, sao trợn mắt lên rồi, cô sao thế? Cô nói cho tôi biết, tôi giúp cô giải quyết."
...
Lưu Vạn Niên cảm thấy kinh ngạc.
Trong lòng anh ta trực tiếp quỳ Mục Hiểu Hiểu luôn, ngầu, thật sự quá ngầu mà!
Đến Tần gia nhiều năm như vậy, anh ta lần đầu thấy mặt đại tiểu thư tức đến xanh mặt.
Mục Hiểu Hiểu bắt đầu bữa ăn thịnh soạn, đồ tham ăn, ăn xong tô lẩu, ăn xúc xích, ăn xong xúc xích lại mở túi đậu tằm, nhét đầy miệng, tiếng nhai "gộp gộp gộp" ồn như con sóc.
Cuối cùng Tần Di cũng không tài nào nhịn được, đã bắt đầu giơ tay cô lên.
Im miệng.
Nếu không thì cút.
Cuối cùng, Mục Hiểu Hiểu đã im miệng, len lén liếc nhìn Tần Di.
Tần Di dùng ánh mắt chết người nhìn chằm chằm nàng.
Yên lặng được mười phút.
Mục Hiểu Hiểu nhìn Tần Di: "Tôi giúp cô đấm chân nhé, cô ngồi lâu vậy rồi, không đau chân hả?"
Tần Di nhìn nàng với biểu cảm lạnh lùng.
Mục Hiểu Hiểu nhép môi: "Được thôi, thế không đấm nữa."
Nàng lại lấy thêm một tô lẩu ăn liền bên cạnh