_Cô là ai? Đây là đâu? Vừa xảy ra chuyện gì vậy?
Mục Hiểu Hiểu nhìn ánh mắt cười tựa như không của đại tiểu thư, cô bèn cảm thấy cả người đần ra.
Có chuyện gì vậy?
Đại tiểu thư...!tại sao lại ở đây!!!
Cô luôn ở đây ư? Vậy há chẳng phải đã nhìn hết cảnh vừa nãy...!không thể nào! Ông trời chắc không thể nào ác như vậy đâu, đại tiểu thư nhất định vẫn chưa nhìn thấy gì, cô ấy vừa mới tới thôi mà phải không?
Mục Hiểu Hiểu nghẹn một ngụm khí quan sát Tần Di.
Nhưng đại tiểu thư là loại người nào cơ chứ? Cô ấy sẽ tốt bụng như vậy ư?
Ngay lúc trong lòng Mụ Hiểu Hiểu đang đau khổ níu kéo chút tự tôn cuối cùng, đại tiểu thư vốn không phải người nhiều lời lúc này lại cực kỳ thấu hiểu lòng người, giơ tay hỏi thăm.
- Cô vừa mới làm gì vậy?
...
Mục Hiểu Hiểu có thể an tâm mà rời đi rồi.
Mục Hiểu Hiểu ba bước cũng thành hai chạy đến sô pha, hai tay ôm lấy đầu, toi rồi toi rồi, mặt mũi coi như mất sạch, coi như xong! Nàng còn mặt mũi nào mà sống tiếp đây!
Tần Di nhìn người đang giãy giụa trên sô pha, khóe mắt cong lên, cuối cùng không nhịn được mà cười.
Mục Hiểu Hiểu vẫn còn đang bối rối giãy giụa, khoé mắt liếc thấy nụ cười này bèn ngơ ngẩn, nàng ngẩng đầu đờ đẫn nhìn Tần Di.
Tiểu thư cười rồi.
Nàng có thể cảm nhận được, đây chính là nụ cười xuất phát từ nội tâm.
Tần Di đã bao lâu chưa cười như vậy rồi?
Chính cô cũng không nhớ rõ nữa.
Khuôn mặt Tần Di như được bao phủ thêm một nét dịu dàng, ánh mắt rạng ngời, đôi môi hồng cong lên xinh xắn.
Rạng rỡ tỏa sáng khiến cho cảnh vật đều mất đi màu sắc.
Mục Hiểu Hiểu ngắm không rời mắt, tuy rằng đây không phải lần đầu tiên nàng cảm thấy đại tiểu thư lớn lên xinh đẹp, nhưng lại là lần đầu tiên nàng cảm thấy ghen tị với người sau này có thể cưới đại tiểu thư làm vợ, anh ta nhất định sẽ là người hạnh phúc nhất trên đời này.
Cô ấy không hề lạnh lùng cô độc như vẻ bề ngoài.
Trái tim của cô ấy sạch sẽ thuần khiết như đứa trẻ, khiến cho người khác không nhịn được mà che chở yêu thương.
Đối diện với ánh mắt hoa si của Mục Hiểu Hiểu, đại tiểu thư cong cong khoé miệng, cô ấy giơ bàn tay thon gầy ngọc ngà lên.
- Biểu hiện không tồi, sẽ thưởng cho cô sau.
Khen thưởng?
Khen thưởng cái gì?
Tại sao lại khen thưởng?
Đến buổi chiều, Mục Hiểu Hiểu được mở mang kiến thức biết khen thưởng của đại tiểu thư là cái gì.
Cái tính vắt cổ chày ra nước của Hiểu Hiểu vô cùng có tiếng, không chỉ được thể hiện trên phương diện ăn, mặc mà còn đồng thời "dùng" cũng y như vậy.
Lấy ví dụ như điện thoại di động vô cùng cần thiết đối với con người hiện đại mà nói, Mục Hiểu Hiểu cũng chỉ dùng hàm rởm, chính là kiểu vừa nghe điện thoại đã hận không thể cho người xung quanh nghe được hết mình đang nói cái gì ấy, màn hình cực to, hình kém chất lượng, nàng cảm thấy điện thoại như vậy dùng rất bền, nghe điện không bị lỡ, gửi tin nhắn cũng không bị lỡ, chỉ trừ có nhãn hiệu hơi chán ra thì cũng không có vấn đề gì.
Hôm nay là thứ bảy, theo như thói quen, người làm thuê trong nhà xong việc đều có thể nghỉ ngơi.
Thật ra Mục Hiểu Hiểu cũng muốn về nhà xem một chút, tuy rằng đã ký hiệp định giữ bí mật, nhưng trong hiệp định còn đặc biệt giải thích rõ ràng mỗi tháng có thể nghỉ ngơi một ngày.
Nàng muốn về thăm Thu Thu, còn muốn về cô nhi viện thăm mẹ viện trưởng, nàng có rất nhiều việc muốn làm.
Nhưng nàng không nhẫn tâm bỏ lại đại tiểu thư một mình ở nhà, muốn đợi đến ngày mai, mọi người trong nhà quay lại, lúc ấy nàng mới về.
Ngày nghỉ ngơi, bởi vì người làm không có ở đây, trong nhà vắng vẻ đi nhiều.
Lúc trước cứ đến tầm này, Tần Di luôn tự mình ngồi trong viện ngắm lá rơi, một người cứ cô đơn như vậy qua một ngày.
Không hề tiếp xúc giao lưu với bất kỳ ai cả.
Cô cũng đã sớm quen rồi.
Ngôi nhà này trong mắt người ngoài thì xa hoa lộng lẫy, nhưng đối với Tần Di mà nói, nó giống như một cái lồng chim to lớn giam cầm người vậy.
Thân phận của cô đi đến đâu cũng có một đống người vây quanh, khiến cô không thể đi bất cứ đâu.
Nhưng có Mục Hiểu Hiểu ở đây, mọi thứ không hề như xưa nữa.
Vừa cơm nước xong không bao lâu, máy ép trong phòng bếp đã kêu "rè rè", nàng lại bắt đầu bận rộn với buổi trà chiều.
Tần Di thích ăn ngọt, bí mật nhỏ này của đại tiểu thư bị nàng vô tình phát hiện.
Những ngày gần đây, Mục Hiểu Hiểu luôn làm một ít bánh ngọt cho cô, tuy nhìn bề ngoài còn hơi phèn, nhưng hương vị cũng không kém đi đâu.
Bởi vì trong nhà không có ai nên Mục Hiểu Hiểu rất thoải mái.
Tiết trời quá nóng, nàng tùy ý mặc một bộ váy lụa gợi cảm phong cách Hàn Quốc, đặt hàng qua mạng được miễn phí vận chuyển với giá 19 tệ.
Cái váy này cực kỳ mát mẻ, về cơ bản thì mặc hay không mặc cũng chẳng khác mấy, gió thổi qua vô cùng có cảm giác tiên nữ.
Mục Hiểu Hiểu tuổi còn trẻ, có nền móng tốt và vóc dáng chuẩn, bộ váy rẻ bèo này mặc lên người nàng trông giống như người mẫu.
Nàng vừa ép nước vừa lẩm nhẩm hát: "Tôi không phải là người biết quan tâm, nhưng hết lần này đến lần khác lại nuông chiều cô, do tôi say mê cô đó."
Đại tiểu thư ngồi trên xe lăn giật giật mí mắt.
Bánh xe lăn của cô lăn đến trước mặt Mục Hiểu Hiểu, nhìn cách ăn mặc của Mục Hiểu Hiểu mà không nhịn được nhăn nhíu mày.
Phòng bếp mở cửa sổ, gió nhẹ thổi vào, tóc dài của Mục Hiểu Hiểu phất qua cổ, váy dài tựa sa mỏng lướt qua vóc dáng yểu điệu, đường cong như ẩn như hiện.
Hình như nàng rất thích anh đào, một tay lấy anh đào ăn, mặt mày tràn đầy ý cười, nhìn thấy đại tiểu thư đến, nàng vui vẻ nói: "Để tôi ép nước trái cây cho cô nhé." Tần Di không được tự nhiên mà nghiêng đầu, nâng tay ý bảo.
—— Lại đây.
Sao thế?
Mục Hiểu Hiểu tưởng nàng lại làm gì khiến đại tiểu thư kỹ tính không hài lòng, nàng nhanh nhẹn tắt máy ép rồi chạy tới.
"Làm sao vậy?"
Tần Di lùi xe lăn về phía sau, vẫn duy trì khoảng cách với nàng.
—— Cô không mặc quần áo?
Mục Hiểu Hiểu nhìn cô làm thủ ngữ, chỉ chỉ mình: "Không phải tôi đang mặc quần áo đây à?"
Có ý gì?
Tần Di:...
Đúng là đàn gảy tai trâu.
Đại tiểu thư mặc kệ nàng, từ bên cạnh xe lăn, lấy ra một cái hộp.
—— Cho cô.
Mắt của Mục Hiểu Hiểu đặc biệt tốt, nhìn thoáng qua đã thấy mẫu điện thoại mới nhất, nàng ngẩn người, trong lòng mừng như điên.
Cho nàng?
Đây là phần thưởng mà đại tiểu thư đã nói sao?
Trời ạ, đại tiểu thư đúng là một người tỉ mỉ!
Mục Hiểu Hiểu khụ một tiếng, áp xuống mừng rỡ như điên trong lòng, bình tĩnh bình tĩnh, nàng là một nhà tâm lý học có phẩm chất, phải thanh cao nhã nhặn, không thể bộc lộ vui sướng thái quá, rất không phù hợp với level hiện tại.
"Đại tiểu thư, chị quá khách khí, gần đây em có làm được việc gì đâu? Cái này em không thể nhận".
Tần Di đã sớm thu hết biểu tình từ mừng rỡ đến giả bộ bình tĩnh đè nén của Mục Hiểu Hiểu vào đáy mắt, cô tỉnh rụi.
—— Gần đây em rất vất vả, đã ca hát, lại còn vấp ngã.
Mặt Mục Hiểu Hiểu tối sầm, cạn lời nhìn đại tiểu thư.
Làm người ai làm thế!
Mục Hiểu Hiểu vươn tay, mạnh mẽ đè lại tay cầm điện thoại của đại tiểu thư: "Tôi không thể nhận."
Tần Di nhìn dáng vẻ kia của nàng, cô cong cong khóe môi, gật đầu.
—— Được.
Không nhận thì không nhận.
Cô sẽ không miễn cưỡng người khác.
Mục Hiểu Hiểu:???
Mắt thấy đại tiểu thư sắp cất điện thoại đi, Mục Hiểu Hiểu bắt lấy tay cô, dém vào lòng mình: "Aiya, tôi đã nói không nhận không nhận, sao cứ khăng khăng phải cho tôi vậy?"
Nàng giật luôn.
"Cô làm tôi ngại ghê".
Nàng giữ chặt trong tay.
"Vậy tôi đây đành cố mà nhận lấy thôi, cảm ơn đại tiểu thư."
Tần Di:...
Nhà tâm lý học họ Mục kiêu ngạo và ngay thẳng cứ như vậy đoạt được phần thưởng của đại tiểu thư về cho mình, tâm trạng của nàng thoáng chốc bay lên, gấp gáp lấy điện thoại ra bắt đầu sử dụng.
Tần Di nhìn Mục Hiểu Hiểu, trong mắt có chút nghi ngờ.
Cô hiểu con người của Mục Hiểu Hiểu.
Nhưng phàm là người ở bên cạnh cô, cô đều tiến hành sàng lọc trước.
Cô biết tuy Mục Hiểu Hiểu tuổi còn nhỏ, nhưng mấy năm nay, bằng vào nỗ lực và đôi bàn tay của mình thì nàng cũng kiếm được không ít tiền.
Đừng nói mua một cái di động, số tiền nàng kiếm ra cũng đủ mua một căn hộ ở thành phố này.
Nhưng tất cả tiền bạc nàng kiếm được đều tiêu xài cho người bên cạnh, cho nên nàng mặc quần áo giá rẻ, chưa từng thấy nàng dùng bất kỳ sản phẩm chăm sóc da đắt tiền nào.
Tần Di cho rằng nàng không thèm để ý mấy thứ này.
Nhưng nếu thật sự không thèm để ý thì mắt sẽ không sáng rực lên khi nhìn thấy quần áo treo trên giá của cô, càng sẽ không vì nhận được một chiếc điện thoại mà mừng húm.
Nàng...!rốt cuộc là người thế nào?
Mục Hiểu Hiểu không để đại tiểu thư có quá nhiều thời gian tự hỏi, sau khi điều chỉnh điện thoại và đổi thẻ, nàng bắt đầu chụp ảnh tự sướng.
Chu môi, say hi, bắn tim.
Nàng vây quanh đại tiểu thư như con bướm nhỏ, từ mình chụp thì chụp đi, còn vừa chụp vừa cười.
"Aiya, điện thoại xịn có khác, tự có filter hay do tôi đẹp tự nhiên vậy không biết?" "Oaaaa, tôi đẹp quá chừng này, đúng là rất đẹp đó."
"Ha ha ha."
Rõ ràng chỉ có hai người ở nhà, một người còn không nói chuyện được, nhưng Mục Hiểu Hiểu vẫn có khả năng tạo ra bầu không khí náo nhiệt như một vạn con ong mật đang "vo ve vo ve".
Tần Di:...
Mục Hiểu Hiểu thậm chí không sợ chết chạy tới bên cạnh Tần Di, hưng phấn nói: "Đại tiểu thư, hai chúng ta cùng chụp một tấm? Một mình tôi xem thôi, chắc chắn không cho người khác xem".
Đại tiểu thư lưu loát thẳng thừng trả lời.
—— Cút.
Mục Hiểu Hiểu:......
Cút thì cút.
Mục Hiểu Hiểu đúng là vui vẻ chết mất, nguyên cả buổi trưa đều ngồi nghịch công năng của điện thoại, còn mấy trò thiểu năng như bắn bong bóng, rắn tham ăn.
Đã vậy còn chơi trước mặt đại tiểu thư, thỉnh thoảng kêu gào bất thình lình khiến đại tiểu thư không lúc nào yên ổn.
Thật ra nàng cũng biết chơi mấy trò cao cấp như PUBG, Vương Giả, nhưng Mục Hiểu Hiểu sợ mình nghiện.
Nàng thấy rất nhiều người quanh mình đều chơi, đã chơi là tiêu tốn hẳn một ngày, nàng không có nhiều thời gian hưởng thụ như vậy.
Nàng thao tác thành thạo mọi công năng của điện thoại rồi mới cảm thấy mỹ mãn mà cất đi.
Đại tiểu thư thật sự đối đãi với nàng quá tốt! Nàng nhất định phải cố gắng làm việc gấp đôi để báo đáp cô!
Từ nay về sau, đại tiểu thư chính là chị gái ruột của nàng!
Vào giờ cơm chiều, để thể hiện niềm yêu thích với đại tiểu thư, Mục Hiểu Hiểu hưng phấn đề nghị muốn đích thân xiên que nướng cho cô thì bị đại tiểu thư giơ tay phủ định ngay lập tức.
Nàng là heo sao?
Suốt ngày cứ ăn, ăn rồi lại ăn.
Cô thật sự không thể hiểu nổi tư tưởng không thịt không vui của Mục Hiểu Hiểu, ăn ngon thế cơ à?
Hết cách, cuối cùng Mục Hiểu Hiểu đành nấu cho đại tiểu thư một bát súp lê đường phèn, giúp dập đi trận lửa trong lòng cô, rồi làm thêm món salad trái cây.
Vào buổi tối, nàng giúp Tần Di sấy khô tóc, thay quần áo, rồi nâng chân cô đặt lên đùi mình mà mát xa.
Có điều hôm nay đại tiểu thư hơi không được tập trung, cô luôn cảm giác Mục Hiểu Hiểu ăn mặc quá hở hang, các cô dường như sát rạt nhau, cái gì cô cũng thấy.
Mục Hiểu Hiểu cũng tắm rồi, mùi vải trên người càng thêm nồng nàn, làn da nàng trắng nõn trong sáng như quả vải vừa bóc bỏ.
Mục Hiểu Hiểu hoàn toàn không biết
đại tiểu thư đang ngắm nghía lông mày của nàng: "Đại tiểu thư, mai tôi muốn xin nghỉ một ngày."
Tần Di nghe xong nhíu mày một cách vô thức, vừa nhận phần thưởng đã xin nghỉ? Mục Hiểu Hiểu cảm giác Tần Di không vui, nàng giải thích: "Tôi đi thăm Thu Thu, tiện thể về cô nhi viện một chuyến."
Lý do như vậy hiển nhiên không thể từ chối.
Hơn nữa...
Tần Di bực bội vẫy vẫy tay.
—— Tuỳ cô.
Cô cần ai đến hầu hạ mình à?
Vốn cũng chẳng cần.
Mục Hiểu Hiểu quay về, đôi tai cô cuối cùng cũng được thanh tĩnh.
Sao vậy?
Mục Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm đại tiểu thư, tuy Tần Di rũ mi mắt, nhưng nàng luôn có cảm giác cô đang không vui.
Nếu không......
Mục Hiểu Hiểu đề xuất ý kiến: "Tôi và cô cùng về thăm cô nhi viện nhé?"
Tần Di nghiêng nghiêng đầu.
Không được.
Cô ghét nhất đám đông ồn ào.
Biết rõ là như thế, nhưng Hiểu Hiểu vẫn có chút thất vọng, thật ra nàng cũng rất muốn đưa đại tiểu thư trở về.
Chính nàng cũng không hiểu nổi mình, để đại tiểu thư ở nơi này, dù rất nhiều người hầu hạ, dù chẳng khác gì với trước kia...!Nhưng Mục Hiểu Hiểu vẫn cảm giác như tựa nhung nhớ, tựa lo lắng điều gì.
Để đi sớm về sớm nên sáng hôm sau ngay cả việc chạy bộ mỗi ngày Mục Hiểu Hiểu cũng huỷ bỏ.
Nàng dậy rất sớm, vội vàng rửa mặt, dặn dò Tiểu Thuý một lát rồi chuẩn bị xuất phát.
"Tôi sẽ cố gắng về trong sáng mai, gần đây đại tiểu thư hơi nóng trong người, cô ráng nhắc cô ấy uống ít cà phê lại".
Tiểu Thuý liếc nhìn Mục Hiểu Hiểu một cái, cười: "Chẳng lẽ tôi còn không hiểu đại tiểu thư bằng cô chắc?"
Tuy rằng cười nói, nhưng cảm xúc không hài lòng bên trong gần như muốn tràn ra, Mục Hiểu Hiểu cười nhẹ: "Vậy tôi đi đây".
Do nàng lắm miệng.
Trước khi đi, Mục Hiểu Hiểu nhìn trên lầu, giờ này chắc đại tiểu thư có lẽ còn chưa dậy, haiz, nhìn điện thoại trong tay, Mục Hiểu Hiểu gửi cho cô một tin nhắn.
—— Tôi sẽ về nhanh thôi.
Quả nhiên, nàng đợi vài phút, không được đáp lại.
Dưới ánh mặt trời xán lạn buổi sớm, Mục Hiểu Hiểu lâu rồi chưa ra khỏi biệt thự, đột nhiên có một loại cảm giác mãn tù phóng thích.
Nàng vươn vai hoạt động cánh tay một lát, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, sau này nhất định phải mang đại tiểu thư đi ra ngoài một lần.
Thói quen của con người thực đáng sợ.
Trên đường đi, Mục Hiểu Hiểu thất thần, luôn bận lòng chuyện sáng nay Tần Di tỉnh lại, không ai hầu hạ cô sấy tóc, thay quần áo, ăn cơm, cũng không biết Tiểu Thuý có dở trò lừa gạt không, nấu ăn ngon không, buổi chiều tắm nắng lâu, có ai nhắc nhở cô uống nước không...
Sau khi Thu Thu biết chị gái về thì vô cùng vui vẻ, cố ý quét dọn nhà cửa một lượt, cô đeo balo trên lưng, chuẩn bị cùng chị gái về thăm nhà.
Cũng lâu rồi cô chưa về cô nhi viện, rất nhớ mẹ Viện trưởng và bà nội.
Khi Mục Hiểu Hiểu tới, nhìn thấy dương cầm trong nhà thì ngây ngẩn cả người, trầm mặc một lát, nàng ngẩng đầu nhìn Thu Thu, bắn qua một ánh mắt chết chóc.
Thu Thu rụt rụt cổ: "Cái này là ngày đó sau khi các chị trở về, chị Nhất kêu người đem qua."
Cô không dám nói dối chị gái.
Mục Hiểu Hiểu trầm mặc, Thu Thu nhìn sắc mặt của nàng: "Chị à, gần đây em học dương cầm rất chăm chỉ, em đã biết đàn vài bài dương cầm cơ bản rồi".
Mục Hiểu Hiểu không phản ứng lại cô, thúc giục em gái nhanh chóng thu xếp đồ đạc.
Lòng nàng tràn đầy cảm kích với đại tiểu thư nên muốn mau chóng đi thăm Viện trưởng rồi quay về chăm sóc cô.
Đại tiểu thư quá cô đơn.
Không có nàng bên cạnh, cô ấy nhất định sẽ khó chịu.
Đường đến Cô nhi viện thật xa xôi.
Thu Thu ở trên xe rất vui vẻ, lấy đồ ăn vặt từ trong túi ra cho chị gái ăn nhưng Mục Hiểu Hiểu dường như có tâm sự, không thiết tha gì lắm.
Thu Thu quan sát chị gái trong chốc lát, hỏi: "Chị đang nhớ chị Nhất hả?".
Mắt Mục Hiểu Hiểu trợn trắng: "Đừng nói bậy".
"Ai nói bậy?" Thu Thu nói có sách mách có chứng mà phân tích: "Trong đôi mắt lo âu đong đầy nỗi tương tư, trên khuôn mặt u sầu hiện rõ vẻ nhung nhớ, đôi môi nhắm chặt muốn hỏi xem bây giờ cô ấy ra sao."
Mục Hiểu Hiểu thẳng thắn giáng cho Thu Thu một búa: "Vậy bàn tay tương tư của chị thì thế nào?"
Thu Thu:...
Huhu.
Bị em gái nhận xét như vậy, Mục Hiểu Hiểu đúng là có hơi không nhịn được, thế là nàng gửi tin nhắn cho Tần Di.
—— Đang làm gì đó? Gương mặt tươi cười.JPG, đại tiểu thư, em nhớ chị lắm, chị có nhớ em không?
Vẫn không trả lời.
Hai chị em lảo đảo lắc lư trên xe buýt một buổi trưa mới đến nơi.
Mục Hiểu Hiểu mới vừa xuống xe, các bạn nhỏ ở Cô nhi viện nghe được tin đều xông tới: "Chị ơi!"
"Chị Hiểu Hiểu!"
"Sao bây giờ các chị mới đến chơi với chúng em?"
Mục Hiểu Hiểu cười ha hả ném đồ đạc trong tay cho Thu Thu, nàng cong lưng, cũng không chê nhiều mà ôm hết cả đám lên, xoa đầu, bóp mặt nhỏ.
Viện trưởng Tô Thu Vân chậm rãi đi ra, những năm đầu bà bôn ba làm lụng quá mệt nhọc nên hiện tại tình trạng sức khoẻ vô cùng tồi tệ, đi đường có chút tập tễnh.
Thấy Hiểu Hiểu trở về, mặt bà cười thành một đoá hoa, người bên cạnh bà là bà nội Sở ngồi xe lăn, đeo kính râm, đội mũ rộng vành, trông cực ngầu.
Dáng vẻ của bà nội vẫn như cũ, dễ bị dị ứng, ra cửa nhất định phải vũ trang kín kẽ.
Giữa mùa hè, bà ăn mặt như đang trong mùa đông.
Thu Thu vừa thấy hai người đã chạy vội qua, ôm lấy chân bà nội làm nũng: "Lão Thu mị đã trở lại rồi đây! Mẹ, bà nội, con rất nhớ hai người!"
Bà nội Sở bật cười, duỗi tay ôm lấy Thu Thu: "Đứa bé ngoan."
Khi Tô Thu Vân là thiếu nữ còn bà nội Sở vẫn là một người phụ nữ tuổi trung niên, hai người họ đã bôn ba khắp nơi và nhiều lần trải qua trăm cay vạn đắng để thành lập nên trại trẻ mồ côi.
Bây giờ, thời gian trôi qua, họ già rồi, bọn nhỏ cũng trưởng thành.
Thời gian đối với Mục Hiểu Hiểu mà nói là vô cùng quý giá, nàng không hàn huyên chuyện trò gì nhiều, trước tiên dắt mấy đứa lớn đi nhập hàng ở tiệm bán lẻ.
Cửa tiệm do một cặp vợ chồng trung thực mở, họ sống quanh năm ở đây, xem như nhìn Mục Hiểu Hiểu từ nhỏ đến lớn nên rất quen thuộc với nàng: "Hiểu Hiểu về rồi đấy à? Lại đến nhập hàng?"
Đối với Mục Hiểu Hiểu mà nói, hai chữ "nhập hàng" tuyệt đối không phóng đại.
Lần nào nàng